MÊNH MÔNG
Có lúc thấy hồn mình như gió
Khắp đầu ghềnh cuối bãi lang thang
Song bởi gió vốn không hò hẹn,
Ta thấy lòng đầy những hoang mang
Có lúc thấy hồn thành mây khói
Đem lụa hồng trải giữa mênh mông
Bởi mây khói khi tan khi hợp
Ta thấy đời như có như không
Có lúc thấy hồn mình như nước
Rộn trong lòng đầy những đục trong
Và bởi nước không ngừng trôi chẩy
Ta lưu đầy giữa những dòng sông!
Có lúc thấy hồn mình như núi
Ý chập chùng vút tới trăng sao
Lúc ngoảnh lại thấy mình hai bóng
Sống rất gần mà chẳng gặp nhau
Nếu ngày tháng như con tàu vội
Và nhịp đời tựa sóng nhấp nhô
Hồn ta hỡi, ngươi, con thuyền nhỏ?
Mi chở gì đến bến hư vô?
Ta vẫn ngóng thu về lối cỏ
Đợi sen vàng nở giữa hư không
Như vẫn ngóng trong từng hơi thở
Một chút gì chảy giữa mênh mông…
NHẮN GỞI
Mây lững lờ trôi
Quyện trên đỉnh núi
Trời xanh biêng biếc
Trùng dương bao la
Có chiếc thuyền con
Ra khơi vượt sóng
Buồm căng no gió
Thuyền ai lên đênh
Từng bầy chim nhạn
Soải cánh trắng mềm
Lượn quanh đảo vắng
Gọi tình trăm năm
Thuyền ơi tôi nhắn
Gửi lá thư xanh
Đến nơi đảo vắng
Trao người tôi mong
RU CON
Mẹ ngồi làm chiếc nôi xinh
Lời ru như lụa quẩn quanh tuổi ngà
Con nằm ngủ giấc mơ hoa
Mẹ còn đi bảo luống cà trổ bông
Mẹ đi bảo lúa ra đòng
Mẹ còn gọi nước ngoài sông chảy về
Ngủ đi, mẹ bảo hàng tre
Gọi cơn gió lượn quanh hè ru con
Đêm về níu mảnh trăng non
Yêu con trăng đến nôi con trăng cười
Chúc Thanh