Lớn lên trong thời buổi chiến tranh, 16 tuổi mộng mơ, tôi và
Bích Hợp là hai đứa bạn thân cùng xóm, cùng say mê nghe nhạc lính đến nỗi yêu
lính và ao ước được là người yêu của lính. Nhưng biết tìm đâu ra chàng lính chiến
để mà yêu? Trong xóm có vài anh đi lính mà tôi không quen, chỉ quen anh Phượng
gần nhà, anh cũng vừa đi lính, anh ấy có bao giờ để ý đến tôi đâu và mẹ anh thì
khó tính quá nên tôi chỉ dám mơ thầm.
Bích Hợp hát hay, nó thường hát cho tôi nghe bài “Hành trang tạ từ” và “Một người đi”. Hai đứa cùng bồi hồi thổn thức, chỉ mong có người yêu là lính để được… chia tay tiễn anh như lời trong bài hát “Đây gói hành trang xếp lại cho tròn để anh đi nhé…” Hay là “Tôi tiễn anh lên đường trời hôm nay mưa nhiều lắm…”
Có những buổi chiều buồn (chẳng biết lý do buồn cái gì nữa?)
tôi và Bích Hợp rủ nhau đạp xe đi hái trộm xoài tại vườn nhà ông Trịnh Đình Thảo.
Khu vườn xoài rộng lớn có ngôi biệt thự luôn kín cổng cao tường, chúng tôi biết
thế mà vẫn cứ mơ có ngày vào được bên trong để hái trộm xoài. Không hái được
xoài thì chúng tôi đứng ngoài cổng song sắt phóng tầm mắt vào ngắm những quả
xoài xanh non treo lủng lẳng trên cành cũng thích lắm và tưởng tượng món xoài
xanh chấm muối ớt.
Chiều nay cũng thế, ngắm vườn xoài xong tôi rủ Bích Hợp vào…
nghĩa trang chơi. Nghĩa trang quân đội Gò Vấp nằm đối diện gần vườn xoài của
ông luật sư Trịnh Đình Thảo. Lần đầu tiên vào nghĩa trang cả hai đứa chúng tôi
đều thích vì cảnh đẹp vắng lặng êm đềm với những con đường trải sỏi giữa những
dãy mộ thẳng hàng. Tôi và Bích Hợp đã đi qua từng dãy mộ, tò mò đọc tên, đọc
nguyên quán, đọc ngày sinh ngày tử và nhìn hình ảnh từng tử sĩ. Hai trái tim khờ
của chúng tôi đều chạnh lòng thương cảm.
Bỗng Bích Hợp sáng kiến:
– Chúng mình có người yêu là lính đây rồi, những anh hùng đã
hi sinh vì tổ quốc, mỗi đứa chọn một anh đi, có hình ảnh, có tên tuổi để mà…
thương. Thỉnh thoảng chúng mình sẽ đến đây thăm các anh.
Tôi thấy cuộc chơi này cũng thú vị nên hí hửng nghe theo
Bích Hợp. Hai đứa vừa mới chạnh buồn lại vui vẻ ngay, ríu rít đi tìm “người
yêu” cho mình. Tôi chọn anh Nghiêm văn Hải 21 tuổi, bằng tuổi anh Phượng
và có nét mặt hiền hiền giống anh Phượng. Hình ảnh bán thân của anh Hải trong
quân phục trên bia mộ thật hiên ngang và đẹp trai. Bích Hợp chọn anh Nguyễn văn
Tùng vì thích mái tóc bồng bềnh của anh ấy. Cả hai anh đều độc thân chưa vợ
con, do cha mẹ lập mộ.
Thế là nỗi buồn không tên của buổi chiều nay đã trở thành ý
nghĩa, cả hai đứa đều vui và hãnh diện vì đã có người yêu là lính. Hai đứa bàn
bạc từ nay nếu có dịp thì cứ khoe ra cho oai và dĩ nhiên phải nói là người yêu
đang bận chiến chinh đâu đó, xa lắm, mai mốt anh mới về thăm.
16 tuổi nhưng tôi vẫn còn nhiệm vụ trông em, trông đứa em 3
tuổi cho mẹ tôi bán hàng. Tôi thương em lắm, em cũng bám theo tôi không rời
nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn lừa nó ở nhà để đi chơi riêng với Bích Hợp. Chủ nhật
tuần sau tôi và Bích Hợp sẽ đi thăm “người yêu”. Tôi dọa em tôi:
– Chị đến chỗ này có nhiều ma lắm, em đừng đi theo chị.
Lần này đến nghĩa trang có chủ đích, có hương hoa đàng hoàng.
Đi ngang qua chợ Hạnh Thông Tây chúng tôi ghé vào mua bó hoa Vạn Thọ (cho rẻ tiền)
và một bó nhang. Đạp xe qua khỏi chợ một hồi, chúng tôi chẳng màng tới vườn
xoài bên kia nữa mà quẹo thẳng vào nghĩa trang quân đội, chia hoa và thắp nhang
cho hai mộ anh Nghiêm Văn Hải và anh Nguyễn văn Tùng như đã thân thiết với các
anh từ lâu lắm rồi.
Một hôm anh Phượng về phép thăm nhà, anh đi ngang qua nhà
tôi thấy tôi đứng ngoài sân liền dừng chân hỏi thăm:
– Em Bông khỏe không?
Thấy “thần tượng” người lính bằng xương bằng thịt mà mình thầm
mơ tôi bối rối vụng về không biết nói năng chi, liền vay mượn những câu trong
bài hát “Trên bốn vùng chiến thuật” của Trúc Phương để hỏi anh:
– Chào anh Phượng. Anh thường đi đó đây trên bốn
vùng chiến thuật, chắc anh đang đóng quân ở Pleime gió mưa mù hay Tây Ninh nắng
nung người hay Đồng Tháp vắng bóng hồng phải không?
Chẳng biết anh khen hay anh mỉa mai:
– Coi bộ em thuộc nhạc lính ghê nhỉ. Trật lất,
đơn vị anh ở Phú Giáo Bình Dương.
Anh bây giờ là người lính, tác phong người lính rắn rỏi
phong sương, không là anh Phượng thư sinh nữa càng làm tôi mến mộ. Tôi vừa muốn
khoe vừa muốn thử lòng anh Phượng xem anh có “đau khổ” tí nào không:
– Em có người yêu là lính rồi.
Anh không lộ vẻ gì buồn cả mà ngạc nhiên:
– Ủa, lạ quá ta. Nãy anh gặp Bích Hợp và hỏi thăm, cô
nàng cũng tự động khoe có người yêu là lính rồi. Không lẽ con gái xóm mình yêu
lính dữ vậy?
Rồi anh bỏ đi không ý kiến gì thêm làm tôi tức cành hông.
Anh Phượng trở về đơn vị để lại lòng tôi bâng khuâng nhung
nhớ. Tôi và Bích Hợp vẫn cùng nhau nghe những bài nhạc lính và vẫn thỉnh thoảng
buổi chiều đến nghĩa trang quân đội Gò Vấp thăm “người yêu” trong những buổi
chiều buồn vu vơ. Không biết gia đình anh Nghiêm Văn Hải ở đâu? có khi nào ghé
thăm mộ anh không? Hay chỉ có tôi với những bông hoa vạn thọ và vài nén nhang đến
thăm anh, một “người yêu” mà anh không biết mặt, chẳng biết tên. Anh Hải
ơi, vì quê hương chinh chiến anh đã hi sinh và yên nghỉ nơi nghĩa trang
xóm em nên em mới “có duyên” gặp gỡ anh trong cảnh ngộ này.
Chiến sự càng ngày càng khốc liệt, những chuyến xe tang mang
xác tử sĩ từ chiến trường về nghĩa trang quân đội Gò Vấp càng nhiều. Tôi và
Bích Hợp đã một lần chứng kiến cảnh thê lương cùng với gia đình một người lính
chết trận tại nhà quàn trong nghĩa trang. Hình ảnh thi thể bó gọn trong tấm
poncho bốc mùi tử khí, mẹ anh và vợ anh ngất xỉu, hai đứa trẻ thơ ngơ ngác, tiếng
khóc của thân nhân thảm thiết. Hai đứa tôi sợ lắm đứng co rúm vào nhau nhưng vẫn
tò mò muốn xem, Chưa có buổi chiều nào u ám đến thế. Tôi và Bích Hợp ở lại
nghĩa trang đến chiều dần tàn mới vội vàng đạp xe về nhà mà tưởng như những tiếng
khóc từ nghĩa trang vẫn còn đuổi theo.
Hôm sau tôi bị cảm sốt nặng, nằm thiêm thiếp. Chắc vì chiều
qua nghĩa trang nhiều gió và vì hơi lạnh tử khí ám vào người tôi. Mẹ tôi tra hỏi
Bích Hợp chiều qua hai đứa đi đâu mà về muộn, Bích Hợp khai ra hết, mẹ la mắng
cả hai đứa và cấm chỉ từ giờ không được đến nghĩa trang nữa kẻo ma bắt hồn
chúng tôi. Không được “đùa cợt” với người đã khuất, hãy để linh hồn họ yên nghỉ.
Sau vụ chứng kiến đám tang ấy chúng tôi đã bị ám ảnh trong nỗi
sợ và nỗi buồn, khỏi cần mẹ cấm hai đứa cũng từ bỏ luôn.
Cuối năm anh Phượng về thăm nhà, gặp tôi đầu ngõ anh cười cười
hỏi thăm:
– Sao, “người yêu của lính” khỏe không?
Tôi ỉu xìu:
– Em không còn là người yêu của lính nữa.
– Biết rồi, mẹ em kể cho mẹ anh nghe hết rồi, chuyện em
và Bích Hợp “yêu lính”, yêu người tình thiên thu tại nghĩa trang quân đội Gò Vấp
đã hạ màn sau một trận ốm kịch liệt.
Tôi quê quá vội bước đi, anh Phượng nói với theo:
– Cô bé 17 tuổi kia ơi, có bằng lòng làm người yêu của
lính với… anh không?
Cho dù anh có nói đùa, cho dù anh “ trêu chọc” tôi, thì tim
tôi vẫn đập loạn xạ, rộn ràng sung sướng. Nhưng tôi chợt khựng lại không
dám mừng vui nữa và tự hỏi anh Phượng có nói câu này với Bích Hợp không và giữa
hai đứa chúng tôi, anh… yêu ai?
Nguyễn Thị Thanh Dương
(6/2022)