DỐI TRÁ NHỂU NHÃO
̶ ̶ ̶ ̶ mầm mống của tội lỗi là…
hắn cười khà khà lên mặt kẻ cả
xùi bọt mép phun châu nhả ngọc
liên tu bất tận nổ tung tóe đất trời
xin đừng bơm thêm lời tụng ca kệch cỡm
xin đừng vỗ tay kéo dài bi-hài kịch thời thượng
cuộc chơi rồi sẽ tàn nhưng dư vị không tan
tựa vết chàm khi ngấm sâu vào tâm não
một ngày dài khét nắng trên dốc vô minh
một ngày dài khát mưa khan cổ họng
một ngày cúi xuống nhìn quanh
trong phiên bản vườn địa đàng nguyên thủy
ngụp lặn trong bóng râm góc khuất
tội lỗi như những con giòi gặm nhấm cải bắp
và mầm mống của tội lỗi là chính hắn
kẻ mị dân / nhà tiên tri giả ̶ ̶ ̶ ̶
người ôm đầu
bốc mùi tưởng chừng bắp cải hư hoại
dối trá nhiễu nhão từ tai từ mắt từ mũi từ miệng
từ cùng khắp các lỗ chân lông
và đây không là cú sốc ̶ ̶ ̶ ̶
không là hóa trang cho lễ hội mardi gras
đây chính là người thật mặt thật đương đại
với hộp sọ đầy ắp trò quỷ quái khôn lường.
HỌ HẾT RƯỢU RỒI
cạn chai cạn ly
ký ức hoang dã nghiêng ngã
dao động theo từng nhịp kèn
đêm của jazz hay jazz về đêm?
cơn đau oằn oại khóc nức nở
cứ ném vào tôi
cứ quăng cho tôi
năm tháng rách te tua
chuyện bây giờ mới kể
chuyện bao giờ mới kể
chuyện nghìn lẻ một đêm đương đại
̶ ̶ ̶ ̶ họ hết rượu rồi
hết / hết tiệt / dứt khoát hết / bàng hoàng hết / não nề hết
những đôi mắt lừ đừ
những cặp mắt trắng dã
đêm sắp tàn về sáng
ai nhắc một đoạn trong thánh kinh
nước hóa thành rượu
tôi mơ màng nếm thời gian
đầu lưỡi mơn trớn ngày qua đắng ngọt
dè sẻn từng hơi thở
bất cần định vị
nhắm mắt bước như chạy như trốn vào cõi mông lung.
Quảng Tánh Trần Cầm