Sông Cửa Lớn là con sông duy nhất ở Việt Nam chảy từ phía
Đông, sang phía Tây. Bắt đầu từ cửa sông Bồ Đề chảy qua xóm Lớn Ngoài, xóm Mới,
xóm Tắc Biên rồi đến địa phận quận Năm Căn, cuối cùng chảy qua xóm Ông Trang
trước khi thoát ra vịnh Thái Lan bằng vàm sông Cửa Lớn. Phần đất mũi Cà Mau bị
tách rời ra khỏi đất mẹ bởi dòng sông Cửa Lớn.
Vào thập niên 1980, hàng vạn thuyền nhân đã vượt biển tìm tự do qua vàm sông Cửa Lớn. Rất nhiều thuyền nhân vô tội và ghe, tàu đã ở lại vĩnh viễn dưới đáy sông sâu. Đồn công an biên phòng Việt Cộng nằm trên doi đất giữa vàm sông Cửa Lớn và vàm sông Bảy Háp đã đoạt nhiều mạng sống của họ. Và cho đến mãi hôm nay, sau nhiều thập niên vẫn còn một số thợ lặn chuyên nghiệp từ địa phương khác đến sinh sống dọc theo bờ sông Cửa Lớn. Sở dĩ họ chọn nơi đây làm chốn sanh cơ lập nghiệp là vì dưới đáy sông chôn vùi vô số tài sản ghe tàu của thuyền nhân bị đánh chìm. Tất cả những thứ đó có thể nuôi họ sống cả đời, chưa kể những di vật của thuyền nhân như nhẫn, bông tai, dây chuyền… họ trưng bày trong nhà để cho Việt kiều về thăm quê hương, tìm lại những kỷ vật của thân nhân. Thường thì họ được Việt kiều đền ơn rất trọng hậu.
Vào năm 1982, hàng ngàn thuyền nhân vượt biển tìm tự do qua
vàm sông Cửa Lớn. Vì vậy, Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Minh Hải đề bạt một cán bộ trung
kiên, dốt đặc cán cuốc nhưng rất tích cực, làm Bí thư xã Hàng Vịnh, huyện Năm
Căn kiêm Trưởng đồn công an biên phòng sông Cửa Lớn. Đó là một loại cán đáng sợ
nhất trần đời vì hắn luôn phấn đấu vượt chỉ tiêu, nhất là phương diện thu thuế
thì khỏi phải bàn. Vì vậy, đồng bào trong xã rỉ tai nhau rằng:”Nó mà làm, chỉ cần
đúng chỉ tiêu thì cũng đủ bỏ mẹ rồi, dân còn cái quần xà lỏn để mặc, còn nó mà
phấn đấu vượt chỉ tiêu thì dân có nước ở truồng!”
Từ khi hắn về làm Bí thư Xã nầy, khó có tầu vượt biển nào lọt
qua cửa khẩu vàm Cửa Lớn mà không trầy vi tróc vảy. Ban ngày, hắn sục sạo khắp
nơi trong xã, từ xóm Tắc Biên đến xóm Rạch Tàu để kiểm tra tàu bè, xem xét hộ
khẩu từng gia đình. Nếu thấy nào có người lạ là hắn cho theo dõi sát nút. Đêm đến
thì hắn túc trực tại đồn công an biên phòng, canh me các tàu bè vượt biển. Hắn
tuyên bố một câu xanh dờn: “Ai có ý định vượt biên thì tìm nơi khác. Ngày nào
tôi còn làm Bí thư Xã, một con cá lòng tong chưa có giấy phép của tôi cấp, cũng
không lội ra biển được, đừng nói chi là ghe tàu!”
Quả thật, từ ngày hắn được cấp trên đề bạt về đây, chỉ mới
có vài tháng mà trại tù cải tạo Cây Dừa thuộc tỉnh Minh Hải và trại Kinh Năm ở
Chương Thiện đã đầy nhóc những thuyền nhân, đến nỗi không còn chỗ chứa. Hơn hai
phần ba số người nầy là do hắn chận bắt được, gởi về tạm giam tại những trại tù
nầy.
Hắn rất hãnh diện về dòng dõi “Kách mệnh” của gia đình hắn.
Cứ nghe hắn kể về gia phả thì đủ biết: dân gốc gác ở Bến Tre, quê hương Đồng Khởi,
mà mỗi thành viên trong gia đình hắn đều có liên quan đến hai cuộc kháng chiến
thần thánh chống thực dân Pháp và chống Mỹ cứu nước. Tên ông nội là Đào Chiến
Lũy, ông già tía là Đào Chiến Hào, còn hắn là Đào Địa Đạo. Xã Đạo rất tự hào về
thành quả cách mạng của chính bản thân mình là hai cuốn sổ tay: một cái bìa đen
và một cái bìa đỏ, lúc nào cũng mang kè kè bên mình.
Cuốn sổ bìa đen là danh sách những phần tử phản động trong
xã, đứng đầu sổ là dì Tư Lụi, nhà dì bên nầy bờ sông Cửa Lớn. Dì Tư nổi tiếng kể
từ khi Hiệp định Paris 1973 ra đời, sau khi tuyên bố một câu rất hách xì xằng:
“Mấy thằng Việt Cộng chun vô cái lỗ chó nào, tui cũng chế nước sôi cho nó chun
ra, tui lấy dao lụi bỏ mẹ nó cho bà con coi!”. Tháng 3 năm 1975, chồng dì Tư là
lính Địa Phương Quân tử trận tại đồn kinh Bà Bèo, chồng chết để lại cho dì Tư
ba mặt con. Bốn năm sau, dì cho hai con trai là Đại và Trung vượt biên tìm tự
do, cô con gái lớn là Hạnh thì ở lại. Còn cuốn sổ tay bìa đỏ ghi danh sách những
người có công với cách mạng, đứng đầu sổ là dì Sáu. Nhưng, sau ngày 30 tháng 4
năm 1975, dân trong ấp Xóm Lớn gọi là dì Sáu Tét, mà tét cái chi mới được vậy
hè?
Chuyện là như vầy:
Hồi đó, trong cuộc tổng công kích Tết Mậu Thân năm 1968 vào
thủ đô Sài Gòn – Gia Định đợt một. Thằng chồng VC của dì Sáu không may bị
thương trong lúc hướng dẫn một đơn vị chính quy CSBV, tấn công vào vòng đai phi
trường Tân Sơn Nhứt. Dượng Sáu nó được đồng bọn bố trí đưa về ấp Xóm Lớn Trong,
nằm bên dòng sông Cửa Lớn để vợ chăm sóc. Biết dì Sáu thích ăn sầu riêng, nên hắn
mang về một cây sầu riêng giống thật dầy cơm mà hột nhỏ tí tẹo về tặng cho vợ.
Mùi trái sầu riêng có hương vị đặc biệt, người trong miền Nam mê mệt vì nó; vậy
mà, người miền Bắc lại chê thúi hoắc thế là lạ chớ!
Hắn đích thân trồng cạnh bờ mương sau nhà. Và một tháng sau
đó, hắn từ giã vợ và con gái, âm thầm trở lại Chiến khu D chuẩn bị cho kế hoạch
Tổng công Kích đợt 2. Thế rồi, “Mùa xuân đại thắng 1975”, cây sầu riêng của
chàng cán bộ giao liên năm xưa kết trái đầu tiên. Dì Sáu đau đớn hay tin: thằng
chồng VC yêu dấu của dì đã đi trình điện Bác Hồ từ khuya, dì có hay biết con mẹ
gì đâu! Vì hàng tháng, vẫn nhận được thơ chồng gởi về đều đặn với lời lẽ thiết
tha mùi mẫn, khi thì ở chiến khu D, khi thì ở mật khu U Minh..thế mới tức ói
máu chớ! Nhưng mà thôi, dì Sáu rất ư hãnh diện được Đảng và Nhà nước ta phong tặng
cho dì danh hiệu với bốn chữ vàng khè, người phụ nữ : “Trung, Trinh, Tiết, Liệt”.
Thôi thì, làng trên xóm dưới mời dì Sáu đi dự liên hoan, mừng chiến thắng lu
bù. Dì đớp hít kỹ quá nên phì ra thấy rõ. Chưa hết đâu, dì được Ủy Ban Nhân Dân
tỉnh Minh Hải đề cử trong phái đoàn đại diện cho tỉnh, lên Thành Hồ dự lễ duyệt
binh mừng chiến thắng. Ôi! danh dự cho dì Sáu biết là chừng nào! Vì vậy, dì lấy
ngày lễ duyệt binh là ngày giỗ đầu cho thường chồng VC quá cố.
Sau khi trở về nhà bên dòng sông Cửa Lớn tại ấp Xóm Lớn
Trong, xã Hàng Vịnh, dì Sáu cố mời cho được vài vị có máu mặt trong Bộ Chính Trị
và Mặt Trận Giải Phóng đến nhà ăn giỗ chồng, cho dì nở mặt, nở mày với xóm
làng, đồng thời dằn mặt dì Tư Lụi nhà bên kia sông. Nghe thiên hạ đồn rằng,
trong ngày giỗ có Lê Duẩn, đại diện cánh Bộ Chính Trị và Nguyễn Hữu Thọ đại diện
cho cánh MTGPMN cùng đến tham dự. Họ chia ra ngồi hai bên hàng ghế trước bàn thờ.
Trên bàn thờ bằng gỗ bằng lăng, cẩn ốc xa cừ, đặt sát vách ván, chính giữa căn
nhà bày la liệt nào xôi, thịt gà, thịt vịt, nhang đèn, khói hương nghi ngút… an
vị trên bàn thờ là tấm hình bán thân của chồng. Treo trên vách là ảnh bác Hồ vĩ
đại. Trước khi vào đám, dì trịnh trọng lấy con dao, tách đôi trái sầu riêng lớn
nhứt đặt giữa trên bàn thờ. Mùi sầu riêng bốc ra thơm ngào ngạt…
Sau đó, dì Sáu quỳ xuống chiếu, sụt sùi, khóc kể tấm thân
góa bụa; không may, trong lúc chổng mông quỳ lạy trước bàn thờ, vì cái “bàn tiếp
hậu” dạo nầy căng quá, làm cái quần mỹ-a sút đường chỉ, tét nghe một cái rẹt
làm Lài, con gái dì Sáu, đang quỳ phía sau giật mình, ngó lên thấy mẹ bày tênh
hênh “cái sự đời” ra ngoài. Lài trông thấy oải quá! Nàng nhìn quan khách, thấy
phái đoàn Bộ Chính Trị đang lấy tay bịt mũi; còn cánh MTGPMN nuốt nước miếng ừng
ực trông có vẻ thèm thuồng lắm. Sự cố bất ngờ xảy ra làm nàng mắc cỡ muốn chết.
Nàng khều mẹ, thì thầm:
– “Má vào trong buồng, con có chuyện thưa với má!”.
– “Ừa, mầy vô trước chờ má nghen!”.
Nàng đứng dậy, đi te rẹt vô buồng. Vừa thấy mẹ là trách
ngay:
– “Má à, hôm nay ngày giỗ tía, má bày nó tênh hênh ra ngoài,
vậy coi sao được? Má làm các bác cách mạng kẻ thèm chảy nước miếng, người bịt
mũi chê thúi! Con còn thấy oải, đừng nói chi họ!”..
– “Chuyện đời là như vậy đó con à! Hễ ai dùng được thì khen
thơm, còn ai dùng không được thì chê thúi. Dù ai khen, chê mặc ai, má thề chỉ
dành riêng cho Bác Hồ và tía của mầy thưởng thức “mùi đặc sản” của má tạo ra!”.
Lài nhìn mẹ, lắc đầu, nói:
– “Bác Hồ mà thưởng thức “mùi đặc sản” của má, chắc hết đi đầu
thai, à nghen má?”…
– “Mày nói cái gì, sao tao nghe trớt huớt vậy, Lài?” dì Sáu
hỏi vặn lại cho ra lẽ. “Vậy chớ, mầy tưởng tao cho bác Hồ thưởng thức “mùi đặc
sản” gì vậy? Nói cho tao nghe thử coi?”
Lài bèn nở nụ cười bẽn lẽn, nói:
– “Cái quần của má sút đường chỉ, bày tênh hênh “cái sự đời”
ra ngoài kia kìa!”
Dì Sáu lấy bàn tay rờ cái bàn tiếp hậu, bỗng giựt mình, sượng
chín cả người.
Dì chửi Lài một tăng:
– “Mồ tổ cha mầy, nghe Lài!” dì Sáu mắc cở quá, nói. “Cái quần
của tao bị tét đáy, mầy cứ nói đại mẹ ra đi, để cho tao đi thay cái quần khác!
Cái “mùi đặc sản” mà tao nói là mùi thơm bốc ra từ trái sầu riêng do chính tao
chăm sóc, chớ không phải “mùi đặc sản” của tao đâu! Mụ nội tao cũng không dám
cho Bác Hồ thưởng thức “mùi đặc sản” đó nữa, đừng nói chi tao, à nghen mậy!”
Hai mẹ con dì Sáu hiểu lầm nhau vì cái đáy quần sút đường chỉ
mà ra. Và cái tên dì Sáu Tét ra đời từ đó.
☆
Trời vừa hừng đông sáng, dì Tư đã đánh thức Thủy dậy, đứa
cháu ngoại còn đang ngủ say sưa trên bộ ván gỗ mun:
– “Thủy à, thức dậy cho bà ngoại hỏi.”
Thủy uể oải ngồi dậy, lấy tay dụi mắt, hỏi:
– “Ngoại đánh thức con có chuyện gì vậy?
– “Chiều hôm qua, con đã tát nước xuồng cho ngoại chưa vậy,
con?”
Advertisements
REPORT THIS AD
– “Dạ rồi, ngoại muốn đi đâu để con đưa đi.”
– “Thôi khỏi, ngoại bơi xuồng qua bên kia sông, gặp dì Sáu
có chút chuyện.”
Thủy lắc đầu, nói:
– “Không được đâu ngoại! Má con mà biết được, chửi con tắt bếp
đó. Để con rửa mặt, rồi đưa ngoại qua bển.”
– “Vậy cũng được! Ngoại chờ!”
Thủy vội vàng đứng dậy, cuốn mùng, mền rồi chạy u ra đằng
sau chái hè, súc miệng, rửa mặt. Ăn qua loa một chén cơm nguội với con khô sặc
nướng thì nghe tiếng dì Tư từ ngoài bờ sông, gọi vọng vào:
-“Xong chưa! Sao lâu quá vậy, con!”
– “Dạ, xong rồi! Con ra liền bây giờ!”
Thủy thay đồ xong, chạy lên nhà trên, lấy cây dầm dựng sau
cánh cửa, thấy ngoại đứng thơ thẩn trên bờ sông, chờ mình. Thấy Thủy tới, dì Tư
hỏi:
– “Sáng hôm nay, con có thấy điềm gì lạ không?”
Thủy lắc đầu, trả lời:
– “Con có thấy cái gì lạ đâu, bà ngoại!”
Dì Tư chỉ mấy con chim khách với bộ lông đen tuyền, đang hót
líu lo, bay lượn trên hàng cây so đũa, trồng dọc theo bờ mương bên hông nhà,
nói:
– “Thế nào, nhà mình hôm nay cũng có khách đến thăm ngoại,”
dì Tư thở dài, nói. “Từ khi cậu Đại và Trung của con vượt biên đến nay, nhà
mình vắng hoe. Mọi việc trước sau đều trông cậy vào một tay má con và con.”
Mới gần đến giữa tháng chạp mà trời đã se lạnh. Cơn gió lạnh
từ ngoài biển thổi lùa trên mặt sông Cửa Lớn, mang theo hơi sương lành lạnh. Dì
Tư ôm ngực ho sù sụ. Thủy lật đật chạy vào trong nhà lấy áo ấm đem ra cho ngoại
mặc, rồi nắm bàn tay ngoại, dẫn xuống cây cầu dừa để bước sang chiếc xuồng ba
lá, đang cắm sào dưới bến. Vừa lúc đó, một chiếc giang tốc đỉnh của đội công an
biên phòng phóng như bay về hướng văn phòng trụ sở UBND xã Hàng Vịnh nằm trên bờ
sông, cách huyện Năm Căn chừng ba, bốn cây số. Đứng trước mũi tàu là Xã Đạo
đang khoanh tay trước ngực, trông có vẻ oai phong lẫm liệt. Chiếc tàu lướt đi
nhanh quá để lại những lượn sóng to, ào ào dạt vào bờ, làm chiếc xuồng chòng
chành, nước bắn tung tóe vào mình dì Tư.
Thủy chặc lưỡi, nói:
– “Đó ngoại thấy không, ngoại chèo xuồng đi một mình, rủi ro
chìm xuồng thì sao? Má cho con ở với bà ngoại là để giúp ngoại, đi đâu thì để
con đưa đi cho chắc ăn.”
Dì Tư gật đầu, nói:
– “Con đưa ngoại qua bên kia sông, rồi trở về lo cơm nước. Bữa
nay, chắc thế nào cũng có khách đến thăm ngoại. Nè, nhớ ra ruộng thăm chừng mấy
cái trúm lươn đặt tối hôm qua, nghe con!”
– “Dạ, con nhớ rồi!” Thủy nói.
Thủy đưa bà ngoại sang sông thì quày quả bơi xuồng trở về
nhà. Còn dì Tư lần theo cây cầu ván, cẩn thận từng bước đi lên bờ. Nhà dì Sáu
Tét nằm đối diện, bên kia bờ sông Cửa Lớn. Vậy mà, có thời gian hai gia đình nầy
kỵ nhau như nước với lửa. Họ lấy sông Cửa Lớn làm sông Bến Hải, không ai ngó mặt
ai. Trung thương Lài tha thiết, cùng nhau biển hẹn non thề. Nhưng dì Tư Lụi và
dì Sáu Tét nhất định không kết làm sui gia. Dòng sông Cửa Lớn trở thành dòng
sông tình buồn của đôi trai gái yêu nhau thiết bỗng vô can bị vạ lây.
Bây giờ dì Sáu sáng mắt lắm rồi, chỉ hai năm sau: “Như có
bác Hồ trong ngày vui đại thắng…” là những mùa xuân đại bại tiếp nối trong cuộc
đời của dì Sáu. Ba mẫu đất do chế độ VNCH hữu sản hóa cho gia đình theo luật
“Người cày có ruộng” đã được nhà nước Chuyên chính Vô sản cướp sạch sành sanh,
để chia chác cho bà con, dòng họ của chúng nó từ miền Bắc kéo vào miền Nam cướp
đất, chiếm nhà, đoạt của… Thế là hết, từ đó kinh tế gia đình dì Sáu càng ngày
càng xuống dốc thê thảm. Con Lài phải lên thành Hồ đi ở đợ cho gia đình của một
tên Giám đốc Công ty Quốc Doanh gì đó; suýt nữa, bị hắn làm nhục nên phải bỏ trốn
về quê cũ, sống với mẹ già cách mấy năm. Có hối hận việc lầm sai trái của mình:
“Ăn cơm Quốc Gia, thờ ma Cộng Sản” thì cũng đã dĩ lỡ rồi; cho nên, cuộc đời mẹ
con dì Sáu mới te tua như ngày hôm nay.
☆
Lài ngồi trên sạp tre, đang lui cui lau chùi chén bát, rồi mới
nhờ mẹ phụ bưng nồi cháo vịt xuống ghe để chèo ra chợ huyện Năm Căn, bán sống đấp
đổi qua ngày. Bỗng nghe tiếng chó sủa rân ngoài ngõ, dì Sáu bảo Lài:
-” Ra mở cửa coi! Ai đến kiếm má sớm quá vậy nè!”
Lài nghe mẹ gọi, bỏ chén đũa xuống bộ sạp tre, đi lên nhà
trên, mở toang cánh cửa ra đón khách. Bất ngờ chạm mặt dì Tư, Lài hơi lúng
túng, rồi gọi mẹ:
– “Má ơi! Có dì Tư qua kiếm má nè!”
Lài cúi đầu chào khách, nói:
“Dì Tư mạnh giỏi! Dì kiếm má con có chuyện gì không?”
-“Có, má con đâu,
Lài?”
– “Dạ, má con
đang cho bầy vịt ăn ở trong chuồng, phía sau nhà.”
Lài thân mật nắm
tay dì Tư, mời vào trong nhà, nói:
“Mời dì Tư ngồi,
má con ra liền bây giờ.”
Lài rót nước mời
dì Tư thì mẹ ra tới. Thấy dì Tư, dì Sáu có vẻ khựng lại, cố làm ra vẻ tự nhiên,
cười vui vẻ, hỏi:
– “Chị Tư, lâu
ngày quá mới gặp! Chị qua thăm em chắc có chuyện hệ trọng, phải không chị Tư?”
– “Ừa, có chuyện
tui mới qua! Tui đâu có qua làm phiền dì Sáu chớ!”
– “Thôi mà, hồi
đó em có lỗi với chị,” dì Sáu cười vả lả, tiếp. “Mong chị bỏ qua cho em nhờ!”
Lài thấy tình
hình có vẻ căng, sợ bị lạc đạn nên lật đật đứng dậy, định chuồn ra nhà sau, tiếp
tục công việc còn đang bỏ dở. Dì Tư kêu giựt ngược:
– “Lài, khoan đi
đã, ngồi xuống đó! Dì có chút chuyện hỏi con. Còn còn thương thằng Trung
không?”
Lài giọng run
run, nói như mếu:
– “Dạ, con nhớ ảnh
thấy mồ! Kiếp nầy con thề không lấy chồng. Ở giá suốt đời, chờ ngày anh Trung
trở về!”
Dì Tư nghe Lài
nói một câu chung tình với thằng Trung, nghe mát thấu tới ruột, gan. Dì gật gù,
mỉm cười, nói:
– “Được vậy thì tốt!”
dì quay sang dì Sáu, hỏi. “Còn dì Sáu, có còn chê thằng Trung là con Ngụy không
vậy?”
– “Bây giờ con Việt
Cộng làm sao có giá bằng con Ngụy hả chị Tư?” dì Sáu cười nịnh, hỏi: “Thằng
Trung đã có gia đình chưa vậy, chị Tư?”
– “Thằng Trung
thì chưa, còn thằng Đại thì có vợ rồi! Vợ của Đại người Mỹ thọ mới có 26 tuổi.
Thật là tội nghiệp!”
Dì Tư lấy một cái
thơ trong túi áo bà ba ra, rồi để trên bàn, giọng thân thiện, nói.
– “Chị Tư mới nhận
được thơ thằng Trung gởi về ngày hôm qua. Trong thơ nó còn nói, nó chỉ thương
có mỗi một con Lài thôi. Dì đọc đi thì rõ”
– “Em có biết chữ
đâu mà đọc,” dì Sáu cầm lá thơ đưa cho Lài, nói:
– “Con đọc lớn
lên cho má nghe coi, Lài.”
Lài cầm lá thơ,
giọng run run đọc:
CA ngày 12
tháng 11 năm 1984.
Má kính yêu,
Đầu thơ, tụi
con chúc má được vạn an. Con xin báo cho má biết là anh Đại con đã lập gia đình
rồi. Chị Hai là người Mỹ Tho mới có 26 tuổi mà thôi…
Đọc đến đây, Lài
hớn hở nói:
– “Dì Tư à, vợ
anh Đại là người Mỹ Tho mới có 26 tuổi, chớ không phải là người Mỹ thọ mới có
26 tuổi đâu. Dì đọc trật lất rồi, dì Tư ơi!”
Dì Tư nghe Lài
nói, vừa ngạc nhiên, vừa mừng là có con dâu người Việt gốc gác ở Mỹ Tho. Dì cười
ầm lên, nói:
– “Chèn đét mẹt
ơi! Dì già rồi, đọc chữ nọ, xọ chữ kia. Tao cứ tưởng vợ của thằng Đại là người
Mỹ thọ mới có 26 tuổi, làm tao buồn, thức trắng cả đêm. Thôi, vậy tao cũng mừng!
Đọc tiếp đi con, đoạn nầy có liên quan đến con đó!”
Lài cầm lá thơ
lên đọc tiếp: “Riêng phần con, chắc con không cưới vợ đâu má à, vì con
còn thương em Lài lắm, má ơi!…” Vừa đọc đến đây, Lài nghẹn lời, bỏ lá
thơ trên bàn, chạy ù ra phía sau sàn nước, ngồi chồm hỗm bên cạnh cái lu mái dầm,
ôm mặt khóc rưng rức. Dì Tư cũng đứng dậy, bước theo sau, ra ngoài sàn nước. Dì
thấy Lài khóc, bèn cúi xuống, vuốt mái tóc óng mượt của Lài an ủi:
– “Thôi, đừng
khóc nữa con gái! Dì Tư mừng thấy hai con xa mặt, nhưng không xa cách lòng. Để
từ từ dì tìm cách đưa con về quê ngoại, đoàn tụ với thằng Trung!”
Lài gượng cười buồn,
nói:
– “Thương ảnh thì
con rất thương. Nhưng, chắc con không vượt biên, đoàn tụ với ảnh đâu.”
Dì Tư ngạc nhiên,
hỏi:
– “Tại sao lạ vậy,
con gái?”
Lài thưa:
– “Con đi xa rồi,
ai chăm sóc má con lúc ốm đau.”
– “Con khờ quá!
Qua Mỹ rồi lo thủ tục bảo lãnh má con qua sau, theo diện đoàn tụ gia đình. Dì
Tư chỉ sợ con chui không lọt mà thôi! Vả lại, còn dì Tư nữa chi, bạn già sớm
hôm, tối lửa tắt đèn có nhau.”
Dì Sáu đứng sau
lưng, nghe hết tâm sự của con. Dì thật cảm động, trấn an Lài:
– “Dì Tư nói phải
đó! Con mà ở lại với má thì chết chùm cả đám, có ích gì đâu! Có cơ hội
là cứ mạnh dạn ra đi. Ông già tía mầy đã lỡ dại “cõng rắn cắn gà nhà”, rước bọn
cộng sản ác ôn vô phá nát quê hương Miền Nam mình, mà con cam tâm ở lại làm nô
lệ cho lũ chúng nó là cái dại dột thứ hai.”
Bỗng có tiếng Thủy gọi bà ngoại ơi ới trước sân:
– “Có dì Thắm ở thành phố xuống thăm bà ngoại đó!”
Dì Tư lật đật chào từ giã mọi người, bước ra sân, theo Thủy
bước xuống xuồng trở về nhà.
☆
Thắm và con trai đang đứng chờ trên bờ sông. Dì cháu gặp sau
bao năm xa cách, kể từ bọn CSBV chiếm MNVN. Dì Tư trách:
– “Dữ ác hôn, gần 10 năm rồi, tao mới gặp lại mầy à nghen,
Thắm!”
Dì Tư nhìn thằng bé, hỏi:
– “Con của đứa nào đây, Thắm ?”
– “Dạ, con trai đầu
lòng của con. Khi con vừa cấn thai nó thì chồng con bị bắt đi tù cải tạo ở
ngoài miền Bắc, đến nay gần 10 năm rồi còn gì!”
Thắm bảo con:
– “Hiếu, chào bà
ngoại Tư đi con!”
Hiếu lễ phép,
khoanh tay, cúi đầu, thưa:
-” Dạ, con kính
chào bà ngoại Tư!”
-“Cháu ngoan lắm!”
dì Tư quay sang Thắm hỏi “Tía con và thằng Mạnh, em trai con bây giờ ra sao rồi
?”
– Cha con dạo nầy
đau ốm luôn! Còn thằng Mạnh thì chạy xe Honda ôm, sống lây lất qua ngày. Từ
ngày thả ra khỏi trại tù cải tạo thì vợ của nó lấy cán bộ cộng sản, có quyền,
có thế. Chuyện đời là như vậy đó, dì Tư!” Thắm chợt nhớ hai ông anh họ, hỏi.
“Dì Tư có nhận được tin gì của anh Đại và anh Trung không?”
– “Ừa có, dì mới
nhận được thư và tiền của nó gởi về ngày hôm qua. Thằng Đại có vợ rồi, người Mỹ
Tho.”
– “Còn chị Hạnh?”
– “Vợ chồng nó cất
nhà trong xóm Rạch Tàu, thuộc xã Duyên An Đông, cũng gần đây thôi!”
Dì Tư giới thiệu
Thủy với Thắm.
– “Đây là cháu
ngoại của dì, Thủy là gái đầu lòng của con Hạnh đó.”
Thắm nắm tay cháu
Thủy, nói:
– “Con bơi xuồng
về nhà, nói với má là có dì Thắm ở thành phố xuống thăm, hiện đang ở nhà bà ngoại
chờ má.”
Thắm và Hạnh là
bà con bạn dì, cùng trang lứa với nhau, cả hai đều ngoài 30. Hạnh ở miệt vườn
nên lập gia đình rất sớm. Thắm thì trẻ trung hơn, gái một con trông mòn con mắt
mà. Sau khi Thủy đi rước mẹ, khoảng hai giờ sau thì Thủy trở lại cùng mẹ. Vừa gặp
mặt nhau, cả gia đình líu lo tâm sự. Hạnh bảo con:
– “Thủy, con dẫn
em ra ngoài vườn, hái mận cho em ăn để trong nầy người lớn nói chuyện.”
Thắm nhìn Hạnh rồi
tươi cười, hỏi:
– “Sao, mấy thằng
cu nhà chị dạo nầy làm ăn ra sao rồi hả? Có mạnh giỏi không vậy, bà?”
Hạnh hỏi lại:
– “À, mầy muốn hỏi
thằng cu nào vậy, Thắm?”
– “Nhà bà có mấy
thằng cu?”
– “Nhà tao có tới…
ba thằng cu lận, thằng cu số một, rồi số hai và số ba.”
– “Đẻ làm chi mà
đẻ dữ vậy, bà?” Thắm cười giòn, nói. “Thôi thì Thắm hỏi thăm tất cả đó nghen!”
Hạnh nghe hỏi, cười
phá lên:
– “Đừng có hiểu lầm
nghe mậy, Thắm! Thằng cu số một là ông xã của tao, cu lớn nhứt nhà đó!”
– “Bà nầy, cái tật
nói cà rỡn không chịu bỏ! Có ngày ảnh giũa bà phù mỏ à nghen, bà.” Thắm hỏi. “Sống
dưới chế độ cộng sản, liệu ảnh buôn bán có còn lên như hồi đó không?”
Hạnh lắc đầu, trề
môi, nói:
– “Từ thằng cu lớn
đến thằng cu bé, cu cỡ nào cũng không lên nổi dưới chế độ xã hội chủ nghĩa. Vừa
mới cất đầu lên một tí là Đảng và Nhà nước đè đầu xuống, húp cháo rùa. Nên cu
nào mọc lông là tao cho vượt biên hết!”
– “Thôi đi bà, Thắm
hỏi thiệt tình mà chị trả lời trớt huớt! Lúc nào cũng đùa giỡn được,” Thắm hỏi,
giọng nghiêm chỉnh. “Chị kêu em xuống đây, có chuyện gì quan trọng không vậy?”
– “Có chớ, tao
kêu mầy xuống giúp tao.”
– “Chuyện gì vậy,
bà?” Thắm hỏi.
– “Tao đã chuẩn bị
tàu bè, đâu đó xong xuôi cả rồi! Định đánh chuyến nầy cuối năm nay để cho gia
đình đi. Không dấu gì mầy, cậu Trung nhờ tao lo cho con Lài, người yêu của nó
vượt biên. Nhưng, từ ngày thằng Xã Đạo về làm Bí thư Xã kiêm Trưởng đồn công an
biên phòng Cửa Lớn. Tao tính hết cách rồi, khó vọt ra cửa khẩu lắm!”
– “Tàu chị dấu ở
đâu?”
– “Tàu của tao ngụy
trang thành tàu đánh cá, đang neo trong con Rạch Tàu. Từ đầu vàm, có thể quan
sát đồn công an rõ lắm. Nhưng, tao thiệt chịu thua thằng Xã Đạo. Mầy có cách
nào tính kế dùm tao coi, Thắm!”
Thắm nói:
– “Để thủng thỉnh,
em tính kế cái đã!”
Và cuộc đấu trí
ngoạn mục giữa cô Thắm và Xã Đạo bắt đầu…
☆
Sau một đêm canh
me tại đồn công an biên phòng, chiếc giang tốc đỉnh đưa Xã Đạo về đến trụ sở
UBND xã đúng 7 giờ sáng. Hắn ngả lưng trên cái ghế bố đặt phía sau văn phòng để
ngủ lấy sức. Đến 10 giờ sáng, Hoành, tên thư ký xã, đánh thức hắn dậy:
– “Báo cáo đồng
chí, có cô giáo từ thành phố xuống, xin đăng ký hộ khẩu.”
Xã Đạo giọng ngái
ngủ, nói:
– “Thì mầy ký tên
cũng được mà, đánh thức tao làm gì?”
– “Việc nầy để đồng
chí quyết định, vì cô ta xin đăng ký hộ khẩu của bà Tư Lụi diện sổ đen!”
– “Vậy sao, được
để tao rửa mặt, rồi ra ngay.”
Khoảng 15
phút sao. Xã Đạo đăng đường, ngồi chễm chệ sau bàn giấy thì Thắm cầm tờ hộ khẩu,
khép nép bước vô. Vừa thấy mặt nàng, tim Xã Đạo đánh thình thịch. Hắn nhìn nàng
trân trối, làm nàng cũng phát ngượng hỏi:
– “Xin lỗi,
em có làm gì sai trái không vậy? Thưa ông Bí thư xã ?
Nghe giọng oanh
vàng thỏ thẻ như rót mật vào tai. Xã Đạo chết đứng, ú ớ đáp:
– “Không… không,
cô không có làm gì sai hết! Cô đưa cuốn sổ hộ khẩu cho qua coi!”
Thắm đưa cuốn sổ
hộ khẩu cho hắn . Xã Đạo lật qua, lật lại mấy trang trong cuốn hộ khẩu, hỏi:
– “Cô quan hệ gì
với bà Tư ? Ở thành phố, cô làm nghề gì?”
-“Dạ bà Tư là dì
ruột của Thắm! Trước đây, em đi dạy học. Nhưng bây giờ bỏ nghề rồi. Lương cô
giáo ba cọc, ba đồng làm sao sống nổi!”
-“Cô xuống đây có
mục đích gì?” – hắn hỏi chận đầu – “Có phải định vượt biên không vậy, cô Thắm?
Bị hỏi trúng tim
đen, nhưng Thắm tỉnh bơ, nói:
-“Làm gì có chuyện
đó! Dì Tư của Thắm bị bịnh nên Thắm về lo chăm sóc cho dì thôi mà.” Thắm làm ra
vẻ hờn dỗi “Nếu ông xã không cho em đăng ký hộ khẩu thì thôi, em trở về thành
phố liền bây giờ. Chớ ở đây buồn thấy mồ, có cho vàng em cũng không thèm.”
Xã Đạo cười mỉm,
nói:
– “Đây chỉ là vấn
đề thủ tục hành chánh thôi mà. Chớ Thắm muốn ở lại xã nầy bao lâu mà chẳng được,”
hắn tiếp. “Xã nầy, hiện đang cần một cô giáo dạy trường cấp một. Nếu Thắm muốn
trở lại nghề cũ, tôi sẽ đề bạt cho Thắm về dạy trường nầy.”
– “Thắm cũng muốn
trở lại nghề cũ. Nhưng nhà nước chưa cấp giấy phép hành nghề.”
-“Tại sao vậy?”
– “Dạ, tại vì Thắm
chưa học qua khóa “Bổ túc nghiệp vụ” của nhà nước.”
Xã Đạo lên mặt dạy
đời:
– “Thắm muốn trở
lại nghề cũ, phải chịu khó đi học chớ,” hắn giải thích. “Để giải quyết mối quan
hệ hữu cơ giữa trực quan sinh động và tư duy trừu tượng thì khóa học “Tu bổ
nghiệp vụ” sẽ giúp Thắm san bằng cái lỗ hổng kiến thức để có đủ sức bật, bắt kịp
nhịp thở của thời đại, phải không Thắm?”
Nghe hắn nói, Thắm
cố nín cười, rồi khen hắn nức nở:
– “Em nói thiệt
nghen, qua quá trình tiếp cận với cán bộ cách mạng, Thắm chưa thấy người nào có
kiến thức đạt tới đỉnh cao trí tuệ như anh Bí thư Xã đây!”
Xã Đạo lên lớp
xong, rồi phê ngay vào cuốn sổ hộ khẩu của dì Tư mấy chữ: “Thắm, kiên định
lập trường, trung thành với XHCN, được đăng kí vào hộ khẩu của bà Lê thị Tư.”
Ký tên xong, hắn đưa cuốn sổ lại cho Thắm và còn hẹn ngày đến nhà thăm xã giao.
Sau khi Thắm rời
trụ sở UBND xã, Xã Đạo hỏi ngay Hoành, đang ngồi sau cái bàn thơ ký xã bên cạnh
đó:
– “Sao, đồng chí
thấy cô Thắm là người như thế nào?”
Hoành khen nức nở:
– “Người gì đâu
mà đẹp quá xá. Tui thấy còn phải mê tít thò lò, nhứt là cái dáng đi tha thướt của
cô ta như người mẫu thời trang, không chê vào đâu được. Mà theo tui thấy, cô
nàng có vẻ thán phục trí tuệ của đồng chí lắm đó nghen!”
– “Nhận xét của
chú mầy chỉ đúng một nào thôi! Còn tao mê nhứt là nụ cười má lúm đồng tiền của
Thắm. Mỗi lần cô nhoẻn miệng cười như một đóa hoa hàm tiếu. Tiếng nói dịu dàng
như rót mật vào tai làm tao chết điếng trong lòng. Ước gì tao có một người vợ
như Thắm thì hết ý!”
– “Nếu đồng chí
muốn thì chuyện nầy dễ như trở bàn tay,” Hoành nói. “Thắm mà lọt vào cái
xã nầy như kiến bò trên miệng chén, chạy đi đâu cho thoát khỏi tay đồng chí chớ!”
– “Theo tao nghĩ,
muốn đạt được mục đích yêu cầu là ta phải khẩn trương khống chế cự ly gián cách
để nhanh chóng tiếp cận với Thắm, thì may ra tao mới giải quyết vấn đề trăn trở
nầy, phải không Hoành?”
– “Theo ý kiến của
tôi, là đồng chí không nên nóng vội, phải đào sâu suy nghĩ trước khi hành động.
Việc nầy đồng chí giao ban cho tôi. Tôi sẽ báo cáo tình hình cụ thể cho đồng
chí nắm, trước khi tiến hành kế hoạch. Đồng chí nghĩ sao?”
– “Được, tao nhất
trí cao với mầy!”
☆
Trời vừa chạng vạng
tối hôm đó. Bên mâm cơm chiều tại nhà dì Tư, Hạnh và Thắm thì thầm nhỏ to bàn kế
hoạch rất tương đắc. Bỗng Hoành, tên thư ký xã, đột ngột xô cửa bước vào làm Thắm
giật mình, ngạc nhiên hỏi:
– “Ủa, hồi sáng
tôi mới thấy cậu đằng trụ sở UBND xã Hàng Vịnh đây mà.”
Hoành lễ phép,
nói:
– “Dạ, đúng! Em
làm thư ký xã nầy được mấy năm rồi!”
Hạnh trấn an Thắm:
– “Mầy đừng có
lo! Cậu Hoành là bạn thân của thằng Trung đó! Nhờ cậu giúp mà chuyến vượt biên
của thằng Đại và Trung mới đi trót lọt. “
Thắm hớn hở như mở
cờ trong bụng, nói:
– “Có cậu Hoành nằm
vùng trong UBND xã thì đánh chuyến nầy chắc ăn như bắp.”
– “Thằng Trung đối
với em tình nghĩa như anh em ruột thịt. Nó sống ở xứ người mà không quên bạn
bè. Thỉnh thoảng, em có nhận tiền của nó gởi về giúp đỡ gia đình em,” Hoành nói
tiếp. “Hồi tháng trước, em có nhận được thơ của nó, nhờ em giúp chị Hạnh, đưa
Lài vượt biên để đoàn tụ với nó.”
Thắm hỏi:
– “Hồi sáng nầy, sau khi chị rời trụ sở UBND, Xã Đạo có nói
gì về chị không?”
Hoành nói:
– “Xã Đạo có vẻ mê mệt chị Thắm rồi đó nghen! Hắn khen hết lời!”
– “Đây mới là bước đầu tiên,” Thắm nói. “Bước kế tiếp, cậu cố
gắng dàn cảnh cho hắn gặp mẹ con chị, thế nào Xã Đạo cũng tỏ tình với chị cho
mà coi.”
– “Chuyện nầy dễ thôi mà,” Hoành nói. “Ba ngày nữa là đám giỗ
của tía em, Xã Đạo có hứa đến dự. Em sẽ sắp xếp cho hắn ngồi gần bên mẹ con chị.”
– “Được lắm! Ba hôm nữa, chị Hạnh và hai mẹ con chị sẽ có mặt
ở đó.”
Thế rồi, hai ngày trôi qua thật nhanh. Sáng mai là đám giỗ,
Xã Đạo được Hoành cho biết có mời được Thắm đến dự, nên suốt đêm canh me tại đồn
công an biên phòng, hắn không hề chợp mắt, trong lòng háo hức, trông cho mau
sáng để được diện kiến người đẹp. Mới có hừng đông sáng, hắn đã giục bọn tên
công an lái giang tốc đỉnh, đưa hắn về trụ sở xã. Xã Đạo là con người năng nổ,
lúc nào cũng phấn đấu vượt chỉ tiêu, tích cực làm giàu cho nhà nước, còn dân
đói mặc dân, hắn cóc cần biết. Vừa về đến trụ sở xã, Xã Đạo bỏ ra mấy tiếng đồng
hồ tân trang lại bộ mặt của hắn, trau chuốt mái tóc kiểu “xù đinh” để cho mặt
cô hồn các đảng đỡ phần hắc ám. Trong lúc cao hứng, bỗng đồng chí cần vụ bước
vào, báo cáo:
– “Đêm qua, kho lúa của hợp tác xã ấp Xóm Lớn xảy ra chuyện.”
– “Chuyện gì vậy?”
– “Bị hai tên trộm đạo khoét vách, lấy đi cả chục giạ lúa. Đội
bảo vệ bắt được một tên, còn tên kia tẩu thoát được. Báo cáo đồng chí nắm.”
– “Lấy khẩu cung chưa?”
– “Chờ đồng chí xử lý!”
– “Được, dẫn nó vào trụ sở chờ tao.”
Can phạm là một thiếu niên chừng 15, 16 tuổi, gương mặt tái
mét, người gầy đét chỉ còn da bọc xương. Đối diện với Xã Đạo, nó chẳng có vẻ gì
nao núng cả. Xã Đạo hỏi:
– “Đồng lõa của mầy, vóc dáng của nó ra làm sao: cao hay thấp?”
– “Không cao, không thấp: vừa vừa!”
– “Đồng lõa của mầy mập hay ốm?”
– “Không mập, không ốm: vừa vừa!”
– “Nước da của nó đen hay trắng?”
– “Không đen cũng không trắng: vừa vừa!”
– “Trai hay gái?”
– “Không phải trai, không phải gái: vừa vừa!”
Đến nước nầy, Xã Đạo dằn hết nổi, xô ghế đứng dậy, nhào tới
túm lấy cổ nó, hét tướng lên:
– “Muốn giỡn mặt với chánh quyền hả nhóc con! Tao nện cho mầy
một trận vừa vừa thôi, cũng đủ bỏ mẹ mầy rồi!”
Thằng nhóc gân cố cãi:.
– “Ông đừng ỷ làm Bí Thư Xã, rồi muốn đánh ai thì thì đánh
nghe. Tui thành thật khai báo, sao ông lại đánh tui chứ? Nó là thằng bê
đê đó, cha nội!”
Xã Đạo nghe nó đối đáp, cũng phì cười, nói:
– “Hôm nay là ngày tao vui vẻ nên tao phá lệ tha cho mầy lần
nầy. Nếu còn tái phạm sẽ đi tù cải tạo mút chỉ cà na nghe con!”
Đúng 10 giờ sáng, Hoành lái xe Honda ra trụ sở, đón Xã Đạo về
nhà. Gia đình của Hoành ở trong xóm Ông Trang, gần đầu vàm. Nhưng, đợi mãi đến
12 giờ trưa, Hạnh và mẹ con Thắm đi bằng tắc ráng tới. Thắm hôm nay chưng diện
thật lộng lẫy, làm như đi ăn cưới không bằng, tha thướt trong chiếc áo dài màu
thiên thanh bằng lụa Thái Lan. Không biết ai mà may cái áo dài cho Thắm khéo
quá trời! Cái áo không kín mà cũng không quá hở hang lộ liễu, chỉ hở mỏng cái cổ
tròn lẳn, dài như cổ hạc và đôi bờ vai đầy đặn, trắng như bông bưởi, tìm một vết
tàn nhang không phải là chuyện dễ dàng.
Theo lời yêu cầu của Xã Đạo, Hoành sắp chỗ ngồi của hắn gần
kế bên Thắm để dễ bề tâm tình thoải mái, còn thằng Hiếu cũng đòi ngồi kế bên Xã
Đạo. Hạnh cũng lấy làm lạ, lên tiếng rầy cháu:
– “Hiếu qua đây ngồi bên cạnh dì Hạnh nè! Để người lớn nói
chuyện!”
– “Con không chịu ngồi gần dì Hạnh đâu!” Hiếu nắm tay Xã Đạo,
nói. “Con muốn ngồi bên chú Đạo của con thôi!”
– “Thôi, mặc kệ nó đi,” Thắm quay qua Xã Đạo, nói. “Hồi nào
tới giờ, nó ghét bất cứ người đàn ông nào ngồi cạnh má nó. Thắm không hiểu sao,
nó lại thích ông Xã đây mới là lạ. Không chừng em và ông Xã có duyên, có nợ gì
đây cũng không chừng?”
Thắm nói đến đây, biết mình nói lỡ lời. Nàng e thẹn, nheo cặp
mắt bồ câu đen láy, liếc xéo Xã Đạo một cái, làm hắn líu lưỡi, bủn rủn tay
chân…
Mâm cỗ đã dọn ra bàn, dĩa gỏi gà xé phay trộn rau răm với bắp
chuối xắt mỏng cho bà con nhậu lai rai trước. Thằng Hiếu cầm đũa, gắp một cái
đùi gà bỏ vào chén của Xã Đạo, rồi gắp đùi gà kia bỏ vào chén của Thắm. Nó nói:
– “Chú Đạo và má “ui cái đằng” (ăn cái đùi) cho đủ cặp!”
Xã Đạo nghe thằng nhóc nói, thích chí lắm, cười hềnh hệch…
Thế mới biết Xã Đạo đâu phải là tay vừa. Hắn cũng bài bản cực kỳ chớ bộ! Hắn đã
động não từ khi mới gặp thằng Hiếu lần đầu tại đây: Muốn quan hệ giữa nàng và hắn
có chuyển biến tốt đẹp là phải tìm đủ mọi cách xoáy mạnh vào tình cảm của thằng
nhóc trước, rồi mới tiến hành kế hoạch đột phá cự ly gián cách giữa hắn và Thắm.
Đến 2 giờ chiều thì tiệc tàn, lần lượt ai về nhà nấy. Xã Đạo
đích thân đưa mẹ con Thắm và Hạnh ra tận bờ sông Cửa Lớn đón tắc ráng. Xã Đạo
mượn hơi men, đánh bạo tỏ tình với Thắm. Hắn hỏi nhỏ:
– “Đêm nay, qua đến nhà thăm em, được không vậy, Thắm?”
Thắm nhìn đôi mắt đỏ ngầu, đầy dục vọng của Xã Đạo, nàng đã
rõ ý đồ đen tối của hắn. Nhưng, Thắm vui vẻ gật đầu, ưng thuận ngay, không một
chút do dự:
– “Được, tối nay em cho thằng Hiếu lên nhà trên ngủ với dì
Tư. Còn em ngủ dưới chái nhà bếp, để hai đứa mình tâm tình thoải mái!”
Xã Đạo cũng không ngờ, mọi việc tiến hành một cách trơn tru,
quá dễ dàng như thế. Tâm hồn hắn phơi phới như được chắp đôi cánh thời đại, bay
cao vào thế kỷ 21…
Về đến trụ sở UBND xã, Xã Đạo chơi ngay một lúc 10 viên “Tam
tinh hải cẩu bổ thận hoàn” để có đủ sức bật cùng người đẹp, tưng bừng lãng mạn
đêm nay. Đến 11 giờ đêm, Xã Đạo rời trụ sở xã, âm thầm xuống xuồng có gắn máy
đuôi tôm Kohler, phóng đến nhà dì Tư Lụi. Cột xuồng vào chân cầu xong, hắn
phóng lên bờ. Thấy chái nhà phía sau còn sáng ánh đèn, bèn men tới, gọi:
– “Thắm ơi, mau mở
cửa cho qua vô!”
– “Ai gọi đó?” Thắm
hỏi.
– “Qua là Xã Đạo
đây nè!”
– “Dữ ác hôn, sao
đến bây giờ mới tới, làm người ta chờ gần hụt hơi,” Thắm nói, giọng lẳng lơ.
“Anh đứng ngay trước cửa, giúp em một tay, đẩy cái phên cửa lên coi, cái phên cửa
gì nặng thấy mồ tổ, một mình Thắm kéo lên không nổi.”·
– “Được rồi, em
kéo phên cửa lên đi,” hắn hỏi. “Xong chưa, qua nâng nó lên nghe.”
Thắm ở phía
trong, hai tay nắm sợi dây thừng kéo cái phên cửa lên. Xã Đạo đứng phía ngoài,
khom lưng, gồng mình nâng lên. Xã Đạo than thầm trong bụng :”Cái phên cửa bằng
ván gì mà nặng bỏ mẹ.” Hắn không ngờ, cái phên cửa được chị em Thắm tăng cường
thêm một khúc gỗ to tổ chảng buộc chặt ở phía sau. Cái phên cửa từ từ kéo
lên. Dưới ánh đèn dầu mờ ảo, cũng đủ sáng cho Xã Đạo thấy nàng đang đứng nhón
gót trên cái ghế đẩu, lui cui buộc sợi dây thừng trên kèo nhà. Nhè lúc nầy mà
cái sợi dây lưng quần mắc dịch bỗng đứt nghe một cái bựt, làm cái quần của Thắm
đang mặc, không ai cởi mà tự động tụt xuống. Xã Đạo nhìn thấy sững sờ, mồm há hốc,
đứng chết trân như trời trồng, không kịp phản ứng gì cả. Thắm mắc cỡ quá, buông
sợi dây thừng, lấy hai bàn tay che cái ngàn vàng lại… Cái phên cửa tự động
không người lái sập xuống, đập vào hai ống quyển Xã Đạo nghe một cái rầm. Và cả
thân người của hắn văng ra ngoài sân, rớt xuống đất một cái ạch.
Dì Tư nghe tiếng
động, mở cửa trước, đi ra vòng ra phía sau chái nhà bếp, Thắm lót tót đi sau.
Nàng thấy Xã Đạo nằm lăn lộn trên dưới đất, mặt mày nhăn nhó, trông có vẻ đau đớn
lắm. Thắm đỡ hắn ngồi dậy, âu yếm, hỏi:
– “Anh Bí thư có
sao không? Cho Thắm xin lỗi nghe!”
– “Cái phên cửa đập
trúng hai cái ống quyển. Bầu còn chết, đừng nói chi Bí. Chắc chuyến nầy phải chống
nạng mà đi.” Xã Đạo chửi thầm. “Mẹ bà nó, cơm dưng tới miệng mà ăn không được.
Tức chết đi thôi!”
Thắm dìu Xã Đạo
xuống xuồng. Hắn cho máy nổ, rồi phóng thẳng về hướng trụ sở xã. Còn Thắm cười
mủm mỉm một mình: “Mầy mà đụng tới bà là từ chết cho tới bị thương!”
☆
Sáng hôm sau, chị
em Thắm ra trụ sở UBND xã. Hạnh xin giấy phép về Sài Gòn hai ngày để thăm bà
con. Thắm thì hỏi thăm Xã Đạo về tai nạn tối qua. Thấy Thắm đến thăm, Xã Đạo mừng
lắm, nhưng làm mặt giận. Thắm vỗ về, an ủi:
– “Thôi mà ông
xã, cho Thắm vuốt giận đi, tai nạn rủi ro chớ bộ! Thắm có muốn đâu nà,” Thắm
làm ra vẻ nghiêm chỉnh, hỏi. “Thắm hỏi thiệt ông xã nghen; vậy chớ, anh có muốn
cưới em làm vợ không?”
Xã Đạo nghe hỏi,
mắt sáng lên, chớp chớp mấy cái, như có sao trời lấp lánh, nói:
– “Muốn chớ sao
không! Thắm đẹp như vầy, ngu sao mà không muốn chớ!”
Thắm rơm rớm nước
mắt, nói:
– “Thân em góa bụa
lâu rồi, cũng muốn lấy chồng cho xong. Nhưng mà anh ơi! lấy chồng cho đáng tấm
chồng. Người chồng tương lai phải tài trí song toàn, anh minh thần võ như anh
đây, em mới chịu trao thân gởi phận bèo.”
Xã Đạo nghe người
đẹp khen, khoái chí cười híp cả mắt, quên cả đau đớn, hỏi:
– “Vậy chớ Thắm
muốn làm bà xã của qua không?”
– “Muốn chớ sao
không, hỏi ngộ chưa!” Thắm ra điều kiện. “Nhưng, phải cưới hỏi đàng hoàng, em
không chịu xách gói theo không đâu nghen!”
– “Chuyện dễ thôi
mà,” Xã Đạo nói. “Vậy chớ, chừng nào em muốn làm đám cưới với qua?”
– “Em coi ngày chọn
tháng xong! Nội trong tháng nầy, lấy chồng rồi ăn mừng Tết Nguyên Đán Ất Sửu
luôn.”
Xã Đạo hỏi:
– “Hôm nay mùng mấy
rồi?”
Thắm tính nhẩm,
nói:
– “Còn hai tuần lễ
nữa là đến ngày đưa ông Táo về trời. Đám cưới tổ chức vào ngày tất niên, động
phòng vào đêm giao thừa, rồi sáng mừng năm mới luôn. Anh tính sao?”
– “Như vậy cũng gọn,
nhưng cận ngày quá! Qua sợ lễ cưới tổ chức không chu đáo, thiệt thòi cho Thắm!”
– “Cái gì mà
không kịp, lễ cưới đơn giản thôi mà, rình rang làm chi cho tốn kém,” Thắm giọng
chân tình, vui vẻ nói. “Mọi việc để em lo, anh an tâm lo việc nhà nước đi.”
Cái tin Xã Đạo cưới
cô Thắm, cháu bà Tư Lụi, làm áp trại phu nhân được loan truyền nhanh chóng, cả
cái xã Hàng Vịnh nầy ai cũng biết. Thắm lo chạy đôn, chạy đáo nào là mua vật liệu
trang hoàng nhà cửa, chốn loan phòng, nào là mua một con heo đúng tạ, đặt thiệp
mời bà con trong xã…
☆
Đúng ngày 23 âm lịch
là ngày đưa Ông Táo về trời, mọi việc chuẩn bị gần như hoàn tất. Sáng sớm hôm
đó, Khải – chồng Hạnh – dùng ghe tam bản có gắn máy đuôi tôm, chạy ra chợ huyện
Năm Căn mua sắm thêm đủ thứ thực phẩm, thuốc men, xăng dầu, và không quên mua
trên 20 kí lòng heo cho Thắm để làm phá lấu… phục vụ quan khách trong ngày lễ
vu qui.
Đến 10 giờ ngày
hôm đố, Hoành rủ Xã Đạo ra đứng trước trụ sở xã hút thuốc lá. Khoảng 15 phút
sau; bất ngờ, có một tên Thượng úy VC, cỡi xe Honda màu đỏ chói, phóng ngang
qua trụ sở xã một cái vèo, làm Xã Đạo giựt mình, hỏi Hoành:
– “Ủa, ông Thượng
úy nầy thuộc đơn vị nào vậy cà? Tại sao ổng đến Xã nầy mà huyện Năm Căn không
báo cho tao biết trước?”
– “Đồng chí còn
không biết, làm sao tôi biết chớ,” Hoành động não suy nghĩ, rồi nói. “Để tôi đi
điều tra ổng từ đâu đến? Ghé nhà ai? Làm gì? Tôi sẽ báo cáo đồng chí.”
Hai ngày sau.
Hoành gặp riêng Xã Đạo, báo cáo tình hình cụ thể:
– “Tôi thấy chuyện
nầy có điều gì mờ ám, không biết giữa Thắm và bà Tư Lụi có âm mưu gì đây,”
Hoành làm ra vẻ quan trọng, nói. “Tôi dọ hỏi bà con trong xóm, họ khẳng định có
thấy một ông Thượng úy cỡi xe Honda màu đỏ, ghé vô nhà bà Tư vào ngày đó!
Nhưng, không ai thấy ổng trở ra.Tôi có ra tận xóm Ông Trang ngoài vàm sông Cửa
Lớn tra hỏi nhiều người, cũng không một ai thấy ông ta cả. Tôi bèn ghé nhà bà
Tư, làm bộ đến thăm cô Thắm, thấy chiếc xe Honda màu đỏ vẫn còn để trong nhà,
còn người thì biến đi đâu mất tiêu.”
Xã Đạo đặt nghi vấn:
– “Chẳng lẽ ông
ta bị thủ tiêu?”
– “Cũng có thể lắm!
Bọn Ngụy bây giờ kinh lắm,” Hoành đề nghị. “Dù sao, đồng chí cũng phải đề cao cảnh
giác, biết đâu… cô Thắm là nữ sát thủ trong tổ chức phản động nào đó không chừng!”
– “Mầy nói, tao
nghe cũng có lý,” Xã Đạo suy nghĩ một hồi, rồi nói. “Đồng chí phải nhanh chóng
tiếp cận nhà bà Tư, bám sát theo dõi cô Thắm, rồi báo cáo tình hình cụ thể, để
tao khẩn trương tìm biện pháp khắc phục sự cố nầy. “
Hoành nói:
– “Tôi tạm thời vắng
mặt tại trụ sở UBND xã vài hôm, để nhanh chóng hoàn thành công tác do đồng chí
giao phó.”
– “Được, tốt lắm!”
☆
Ngay tối hôm đó.
Tại nhà dì Tư có một cuộc họp mặt gia đình để duyệt xét lại toàn bộ kế hoạch vượt
biển lần cuối cùng, gồm có dì Tư, vợ chồng Hạnh, Thắm, Lài, Hoành và Mạnh là
người đã cải trang làm Thượng úy VC.
Thắm báo cáo tình
hình:
– “Sáng mai là 27
A.L, chỉ còn ba hôm nữa là 30 Tết cũng là ngày làm lễ cưới giả giữa Thắm và Xã
Đạo. Đúng theo như kế hoạch, nhiệm vụ của Thắm là làm thế nào điều hai chiếc
giang tốc đỉnh rời đồn công an biên phòng trước đêm giao thừa. Anh Khải khi
nghe súng nổ thì báo cho tài công, nổ máy tàu đánh cá liền, xả hết tốc độ vọt
ra vàm sông Cửa Biển. Cậu Mạnh sẽ phụ giúp tài công lái tàu và xem la bàn định
hướng.”
Khải nói:
– “Trước đêm giao
thừa, tôi sẽ cho tàu di chuyển tại đầu vàm Rạch Tàu đúng theo kế hoạch của dì
Thắm. Thực phẩm, xăng dầu, nước ngọt… đủ dùng trong 10 ngày.”
Hoành nói:
– “Tôi có một cô
em gái, trạc tuổi cô Lài, nó muốn vượt biên ra nước ngoài. Nếu tàu còn chỗ trống,
xin anh chị dành cho nó một chỗ.”
Hạnh nói:
– “Chuyện nhỏ thôi mà! Chuyến nầy chỉ có dành cho người
trong gia đình, còn thiếu gì chỗ!”
– “Tối mai, cậu Hoành nhớ đưa cô em gái đến đậy, trước nửa
đêm. Anh Khải sẽ đem ghe đến, bốc tất cả mọi người, chở đến điểm tập trung, chờ
xuống tàu. Thằng Hiếu còn phải hoàn tất một vai diễn nữa, và nó sẽ là người đến
điểm tập trung sau cùng,” Thắm rưng rưng nước mắt, nói tiếp. “Tôi xin gởi gấm
thằng Hiếu cho tất cả mọi người trên tàu chăm sóc cháu dùm! Tôi phải ở lại để
phụng dưỡng cha già và nuôi chồng còn kẹt trong trại tù cải tạo.”
Trước khi chia tay, Thắm dặn Hoành có mặt tại nhà dì Tư vào
lúc 8 giờ sáng mai, để dẫn thằng Hiếu đi diễn nốt vai trò của nó. Chuyến vượt
biên lần nầy, thành công hay thất bại đều tùy thuộc vào vai diễn của thằng Hiếu…
Ngày hôm sau, đúng 8 giờ sáng. Hoành chạy xe Honda đến nhà
dì Tư. Thắm đã pha trà và một dĩa cơm tấm bì để dành cho Hoành dùng điểm tâm.
Thấy Thắm chu đáo quá, Hoành rất cảm động. Chờ Hoành ăn uống xong, Thắm lo lắng,
hỏi:
– “Sao, cậu thấy kế nầy áp dụng với Xã Đạo lấy ăn không? Thất
bại là tan nát đời chị đó nghe, cậu Hoành!”
– “Chị Thắm cứ an tâm đi! Chắc ăn như bắp, lo gì cho mệt người!
Ông già em bày mưu nầy cho em đó, chị Thắm à! Chuyến đi nầy phải thành công, chẳng
những giúp gia đình dì Tư, chị và cả gia đình em đều được nhờ.”
– “Kế gì mà đơn giản quá! Chị sợ không thành công!”
Hoành cười tự tin, nói:
– “Ông già em thường dạy: “Mưu kế là dùng để chế ngự, có kế
chế ngự được người ngu mà không chế ngự được người trí. Ngược lại, có kế chế ngự
được người trí mà không chế ngự được kẻ ngu.” Không ai hiểu Xã Đạo bằng em. Hắn
là loại cán ngố, cái kế nầy tuy tầm thường nhưng sẽ chế ngự được hắn cho chị
xem.”
Thắm nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, thấy đã gần 9 giờ, nên chạy
đi lo thay quần áo cho thằng Hiếu, rồi dắt nó ra nhà trước giao cho Hoành, dẫn
nó ra trụ sở UBND xã Hàng Vịnh gặp Xã Đạo.
Khoảng 20 phút sau, Hoành chở thằng Hiếu đến trước trụ sở
xã. Hoành bảo thằng nhỏ đứng ngoài sân chờ. Còn mình vào văn phòng Bí thư xã gặp
Xã Đạo trước. Vừa thấy mặt hắn, Hoành kể công:
– “Thiệt, đúng y chang như đồng chí dự đoán! Tôi ngồi phục ở
đằng sau vườn nhà dì Tư gần suốt đêm qua để theo dõi. Đến nửa đêm, tôi thấy dì
Tư và Thắm đốt đuốc đi ra ngoài mé vườn, gần đám bụi chuối. Tôi liền bám theo bến
gót, nghe Thắm nói: “Mình chôn cạn quá, nó bốc mùi thúi rồi đó! Chánh quyền mà
phát hiện được, dì cháu mình đi tù mọt gông!”
Xã Đạo nghe nói sợ tái mặt, hỏi:
– “Mầy có ngửi thấy mùi hôi thúi gì không?”
Hoành nhăn mặt, nói:
– “Mùi hôi thúi bốc lên nồng nặc! Đúng là mùi xác chết rồi!”
Xã Đạo bán tín bán nghi, nói:
– “Như vậy, là đồng chí Thượng úy bị ám sát chết rồi!”
– “Không sai!” Hoành quyết đoán. “Cô Thắm là sát thủ của bọn
“Ngụy” phản động, chớ không ai khác!”
– “Mầy có chứng cớ gì không?”
– “Trời gần sáng, tôi nghe thằng Hiếu nó khóc ré lên đòi đi
gặp chú Đạo. Nhìn qua kẽ vách, tôi thấy cô Thắm trói gô nó lại ở cột nhà, làm
thằng nhỏ không nhúc nhích, cục cựa được. Tôi phải chờ dì Tư và Thắm đi chợ,
tôi mới lẻn vào nhà, cắt dây trói, dẫn nó về đây, gặp chú Đạo của nó.” Hoành chặc
lưỡi, nói: “Không hiểu sao thằng Hiếu nó thương chú Đạo hết biết, à nghen!”
– “Thằng Hiếu đâu?”
– Nó đang chơi ở ngoài sân, để tôi ra dẫn nó vô gặp đồng
chí!”
Vừa thấy mặt Xã Đạo là thằng Hiếu nhào tới ôm hắn khóc sướt
mướt. Xã Đạo ôm thằng Hiếu vào lòng vỗ về:
-“Xảy ra chuyện gì? Nói cho chú Đạo nghe coi! Tại sao mẹ lại trói con?”
Thằng Hiếu lấy
tay aó, quẹt nước mắt, nói:
-” Má muốn giết
chú đó! Con đòi đi gặp chú báo cáo! Má sợ nên trói con lại!”
Xã Đạo nghe Hiếu
nói, trống ngực đánh lô tô, trán vã mồ hôi, giọng run run, hỏi:
– “Tại sao má con
muốn giết chú ?”
Thằng Hiếu nói
cho hả cơn giận:
– “Má con thù
ghét bọn Việt Cộng lắm! Má nói, họ bắt cha con đi tù cải tạo nè! Nhưng mà, con
có biết cha con là ai đâu? Hiếu chỉ biết chú Đạo thôi hà!”
– “Hiếu có thấy
má giết cán bộ VC bằng cách nào không? Nói thật cho chú Đạo biết để đề phòng.”
– “Cách đây mấy
hôm, có một ông VC cỡi xe Honda đến nhà bà Tư xin ngủ nhờ một đêm, chờ tới
khuya, má con ra tay! Má con xuất chiêu thấy dễ tè luôn!”
Xã Đạo mặt mày
xanh dờn, tái ngắt, nói lắp bắp:
– “Má con giết
ông ta bằng cách nào vậy, Hiếu?”
Hiếu vừa nói, vừa
diễn tả bằng hành động:
– “Má con dùng
“Thiết sa chưởng”, lúc vận nội công bàn tay đỏ lên như máu, ngũ trảo xòe ra như
năm móc sắt, chụp vào hạ bộ, nghiến răng bóp… hai quả trứng gà của ông ta bể
nghe một cái bụp… ông ta la lên một tiếng “Trời!” rồi tắt thở.”
Hiếu nói xong,
xòe ngũ trảo, ra chiêu “Kim kê noãn”, chụp vào hạ bộ của Xã Đạo làm hắn rùng
mình, ớn da gà. Còn Hiếu cũng giựt mình, rút bàn tay lại, nhìn Xã Đạo ngây thơ,
hỏi: “Ủa, sao cái quần của chú Đạo ướt nhẹp vậy?”
Xã Đạo mắc cỡ
quá, quay sang Hoành nói:
– “Mầy đưa thằng
Hiếu về nhà, nhớ trói nó lại như cũ, rồi trở về đây, gặp tao liền để tìm cách đối
phó.”
Hoành trấn an:
– “Đồng chí chớ
lo lắng thái quá! Thằng nhóc nầy coi quá nhiều phim bộ Hồng Kông nên mới tưởng
tượng ra độc chiêu “Thiết sa chưởng” thôi mà.”
Hoành chở thằng
Hiếu thẳng về nhà giao cho Thắm, đang đứng ngồi không yên, thấp thỏm chờ tin. Bỗng
thấy Hoành cười toe toét, dẫn thằng Hiếu vô nhà, Thắm cũng an tâm, hỏi:
– “Chuyện diễn biến
ra sao rồi? Kể lại cho chị Thắm nghe coi!”
Hoành khen hết lời:
– “Thật em không
ngờ, cháu Hiếu diễn đạt lắm, làm Xã Đạo sợ té đái luôn! Vai diễn của cháu Hiếu
xong rồi, chị gởi cháu theo anh Khải tối nay để chị rảnh tay. Thôi, bây giờ em
phải trở về trụ sở để gặp hắn, chuẩn bị bước kế tiếp.”
Khoảng nửa tiếng
sau. Hoành về tới trụ sở gặp Xã Đạo bàn bạc kế hoạch để đập tan âm mưu ám sát
cán bộ cách mạng của bọn “Ngụy” phản động. Xã Đạo vỗ vai Hoành khen:
– “Đồng chí Hoành
động não vấn đề nầy rất có trình độ,” Xã Đạo lắc đầu, nói. “Không ngờ, người đẹp
như Thắm lại là một sát thủ tàn độc.”
Hoành hỏi:
– “Đồng chí muốn
giải quyết cụ thể vấn đề nầy như thế nào?”
Xã Đạo gằn giọng:
– “Ngay tối nay,
tao điều động lực lượng công an biên phòng, đến bao vây và bắt trọn ổ bọn chúng
nó. Sáng mai, lập Tòa Án Nhân Dân xử bắn liền tại chỗ để làm gương. Ở đây tao
là pháp luật, pháp luật cũng là tao!”.
Hoành nhún vai,
nói:
– “Đồng chí phải
kiên trì, chớ nóng vội sẽ hư bột, hư đường hết! Theo tôi nghĩ, phải có một tổ
chức quan trọng của bọn “Ngụy” phản động, đứng sau lưng Thắm giựt dây. Vì vậy,
đồng chí cứ việc tiến hành hôn lễ, tôi sẽ giăng bẫy, bắt tất cả những người lạ
mặt trong đêm tân hôn để điều tra! Đồng chí nghĩ sao?”
Xã Đạo gật gù,
khen:
– “Đúng! Đúng!
Đúng! Đồng chí Hoành nói chí phải. Nếu phá vỡ được tổ chức phản động nầy thì
cái ghế Bí Thư Huyện Ủy Năm Căn chắc chắn sẽ thuộc về tao.”
– “À quên, đồng
chí phải đề cao cảnh giác, trong khi làm lễ “động phòng hoa chúc” với người đẹp
sát thủ. Phải lo bảo vệ hai quả… trứng gà của đồng chí cho cẩn thận đó! Nếu Thắm
giở trò, đồng chí nổ ba phát súng chỉ thiên báo động, lực lượng công an biên
phòng sẽ vượt sóng về đây, tóm cổ nó ngay! Dùng cực hình tra tấn, chắc chắn sẽ
tìm ra đầu mối của tổ chức phản động.”
Ngày lễ Tân Hôn
diễn ra đúng theo chương trình đã in trong “Thiệp mời” quan khách. Đúng 5 giờ
chiều ngày 30 Tết, Xã Đạo trong bộ quân phục bằng vải kaki Nam Định, đeo khẩu
K54 bên hông như đi hành quân, đính thêm mấy cái huy chương đeo lòng thòng trước
ngực, chân mang giày sô không biết lượm được ở đâu. Còn Thắm ăn mặc thật đơn giản,
cái áo dài màu vàng nhạt, có đính một bông hồng trên ngực áo. Cả hai đứng ngoài
cổng chờ quan khách.
Đến 7 giờ tối, tất
cả viên chức địa phương, bà con hàng xóm đều đến đông đủ, trên dưới 50 người,
chia nhau ngồi sáu cái bàn tròn, nhưng không một tên công an nào lai vãng. Mấy
chàng trai làng tiếc hùi hụi: “Tiếc cho một bông hoa lài cắm bãi phân trâu.” Dưới
ánh đèn hai cây manchon sáng rực, họ ăn uống vui vẻ, tiếng cụng ly côm cốp, mấy
con sâu rượu thi nhau uống đế như uống nước lã. Xã Đạo luôn luôn đề cao cảnh
giác đến mức cao độ, viện cớ mệt, không nhấp môi một giọt rượu. Còn quan khách
thì rượu vào lời ra, tiếng cười nói ồn ào như ngày hội lớn… Khoảng một giờ sau,
Hoành thì thầm bên tai Xã Đạo, rồi âm thầm biến mất ngoài bờ sông. Kế đó, dì Tư
và Thủy cũng lui gót, nhường căn nhà cho “Tân lang và Tân giai nhân” động phòng
hoa chúc.
Gần nửa đêm tiệc
tàn, đồ nhậu đã sạch trơn, rượu cũng cạn láng. Mọi người rủ nhau thơ thới
ra về. Bây giờ chỉ còn lại cô dâu, chú rể trơ trọi ở trong nhà. Thắm vào trong
buồng ngủ trước, thay đổi xiêm y, chờ Xã Đạo vô động phòng. Chờ gần cả tiếng đồng
hồ mà không thấy hắn vào buồng:
– “Khuya rồi, vô
lãng mạn với em đi chớ, ông xã ơi!”
Xã Đạo đứng
xớ rớ trước cửa buồng từ nãy giờ, trống ngực đánh thình thịch, không dám bước
vô. Nghe Thắm giục, hắn bất đắc dĩ lên tiếng:
– “Được rồi, qua vô
liền.”
Xã Đạo hai bàn
tay bụm háng, lo bảo vệ hai quả… trứng gà, dùng chân đá cánh cửa mở ra, rón rén
bước vô buồng mà cặp mắt láo liên… thì nội mẹ ơi! Thắm đứng trên giường chờ sẵn
từ lúc nào, bàn tay phải được Thắm dùng son môi, quẹt lên , đỏ rực như máu, quơ
qua, quơ lại trước ngực. Xã Đạo hồn phi phách tán, chưa kịp hoàn hồn. Bỗng nghe
Thắm hét lên một tiếng thật lớn, từ trên giường phi thân xuống đất, ngũ trảo
xòe ra như năm cái móc sắt, chụp vào hạ bộ của hắn. Xã Đạo sợ dựng tóc gáy, đạp
tung cánh cửa, ù té chạy ra ngoài sân, miệng la bài hãi:
– “Mồ tổ cha mầy!
Muốn dùng “Thiết sa chưởng” bóp dái tao cho chết hả? Đồ quỉ cái! Đồ chằn tinh,
gấu ngựa!”
Xã Đạo xô bàn ghế,
chạy trối chết ra ngoài bờ sông. Thắm đuổi theo bén gót, chờn vờn định phóng tới.
Xã Đạo điếng hồn, rút cây K 54 bắn ba phát súng chỉ thiên:
“Đoành! Đoành!
Đoành!” báo động..
Tại đồn công an
biên phòng vàm sông Cửa Lớn. Hoành nghe ba phát súng nổ, liền giục bọn công an
biên phòng nhảy xuống tàu. Hai chiếc giang tốc đỉnh nổ máy gầm rú lên, cất mũi
lướt sóng, phóng như bay về hướng nhà dì Tư.
Tại vàm Rạch Tàu,
vợ chồng Hạnh khoát tay ra hiệu cho tài công nổ máy tàu, vọt lẹ ra Vịnh Thái
Lan, mất hút trong bóng đêm. Vợ chồng Hạnh chỉ còn nghe loáng thoáng tiếng gào
thảm thiết của thằng Hiếu gọi mẹ: “Má ơi! Má ơi! Má…” tiếng kêu của nó loãng dần,
loãng dần… giữa trời biển mênh mông lộng gió.
Trong lúc đó, tại
nhà dì Tư Lụi tình hình có vẻ căng thẳng lắm. Thắm bị trói thúc ké, đang ngồi bẹp
dưới đất. Còn Xã Đạo chỉ huy toán công an, đào xới khu vực chung quanh bụi chuối.
Bỗng một tên trong bọn hét lên: “Báo cáo đồng chí! Tìm thấy xác chết rồi!”. Hắn
mừng rỡ, bảo mở bao bố ra, rồi hí hửng cầm đèn pin rọi vào. Xã Đạo và bọn công
an tiu nghỉu như mèo cụp đuôi… thì ra bao bố đựng đầy lòng heo đã thối rữa, dòi
bọ lúc nhúc, đang bốc mùi thúi hoắc.
Biết mình hố to,
Xã Đạo đích thân cởi trói cho Thắm, van xin nàng:
– “Chỉ hiểu
lầm thôi mà, đừng giận qua nghe Thắm!”
Thắm được dịp giẫy
nẩy lên, nói:
– “Tui mua lầm
lòng heo gạo, sợ chồng ăn vô bị bịnh, nên tui mới đem chôn chớ bộ!” Thắm giả vờ
khóc rống lên. “Đã vậy, chồng không thương, còn làm nhục tui, trói thúc ké tui.
Thắm còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ nữa chớ!”
Xã Đạo hỏi gỡ gạc:
– “Chiếc xe Honda
màu đỏ còn đây! Còn ông Thượng Úy ghé vô nhà dì Tư bữa hổm đâu?”..
– “Ông ta đến bán
chiếc xe Honda cho tui,” Thắm móc tờ hóa đơn trong túi áo ra, đưa cho hắn, nói
gằn. “Tờ giấy bán xe đây nè, coi đi cha!”
Xã Đạo năn nỉ hết
lời, nhưng Thắm nhất định cự tuyệt, đành phải lủi thủi kéo bộ hạ ra về.
Sáng sớm hôm sau,
Xã Đạo và Hoành đang đứng trước trụ sở UBND xã hút thuốc lá thì thấy Thắm lái
chiếc xe Honda mầu đỏ chói, phóng như bay ngang qua trụ sở, hướng về liên tỉnh
lộ 12 để chạy ra thị xã Cà Mau, để lại phía sau một vết bụi mờ. Xã Đạo ngơ ngác
nhìn theo Thắm, rồi lẩm bẩm, chửi thề: “Mẹ bà nó! Cơm dưng tới miệng mà ăn
không được! Tức ơi là tức… “
☆
Mười lăm năm sau,
Xã Đạo phấn đấu leo đến chức Phó Chủ Tịch huyện U Minh, Cà Mau. Không may, Phó
Đạo bị kỷ luật về tội mua và xử dụng bằng giả. Phó Đạo đã dõng dạc nói trước
Tòa án Nhân Dân tỉnh Minh Hải một câu để đời: “Tui sử dụng bằng giả cấp III bất
hợp pháp, tui chịu kỷ luật. Nhưng, xin thưa còn bao nhiêu đồng chí cấp ủy tại
huyện sử dụng bằng giả như tui…”
Phó Đạo ngon thiệt!
Nguyễn Vĩnh
Long Hồ