Tuy là một nhà văn danh tiếng nhưng Bá Dương, xem
chừng, không được đồng bào/đồng chủng quí mến (hay yêu thích) gì cho
lắm. Chả những thế, ông còn bị nhà nước Trung Hoa Dân Quốc bắt giam
gần cả chục năm luôn!
Lâu dữ vậy sao ?
Chớ sao! Bởi ổng có cái tật hay cạnh khóe quí vị lãnh đạo cấp cao, và cũng thường chê bai cái đám đồng hương/đồng khói với mình, bằng nhiều lời lẽ chua cay (nghe) rất mất lòng – kiểu như: “Tôi nghi rằng để có thể móc trong mồm một người TQ ra cái câu cám ơn ông e rằng nếu không dùng đến cái cào cỏ năm răng của ông bạn Trư Bát Giới của chúng ta thì không thể được.” (Bo Yang. The Ugly Chinaman and The Crisis of Chinese Culture. Trans Nguyễn Hồi Thủ. Người Trung Quốc Xấu Xí. Westminster, CA: Văn Nghệ, 1999).
Nếu đúng vậy thì Tầu quả là tệ thiệt (và tệ lắm)
nhưng có lẽ vẫn chưa đến nỗi nào, nếu so sánh với Ta. Dân Việt chả
những đã ngại cảm ơn mà còn phủi ơn, hoặc tỏ ra vô ơn, ra mặt nữa
kìa – theo như lời than phiền (mới nhất) vừa đọc được trên trang RFA của
blogger Tuấn Khanh:
Tháng 8-2022, Lính thủy trên tàu bệnh viện Mercy của Hải
quân Hoa Kỳ vừa khánh thành công trình phúc lợi là một trường học cho trẻ em ở
Phú Yên. Toàn bộ chi phí được phía Mỹ tài trợ và sức lao động của
lính thủy Mỹ nhằm ghi dấu cho một công trình mang tính hữu nghị và giáo dục.…
Nhìn hình ảnh ngày khánh thành trường mà chỉ loe
hoe một vài người đại diện phía chính quyền Việt Nam ngồi cho có, còn bao nhiêu
là những người đã dựng lên phía trường, và thầy cô của trường. Thấy mà ngại…
Nhưng những chuyện nói trên cũng không quan trọng bằng
chuyện một chương trình giao lưu và hoàn toàn thiện nguyện từ một quốc gia
khác, mà không hiểu sao phía truyền thông dư luận viên pro (ủng hộ) nhà nước tổ
chức rất công phu những ngôn luận phủ nhận những hoạt động này, và nói rằng đây
chỉ là những thứ mua chuộc để phá hoại Việt Nam, hay là giả dối để âm thầm tổ
chức diễn biến hòa bình …
Tuấn Khanh khiến tôi nhớ đến một sự việc khác, xẩy
ra đã khá lâu, hồi vài ba năm trước. Có bữa, từ San Francisco, tôi bay
cái vù xuống phi trường Suvarnabhumi rồi phóc lên một
toa tầu điện (BTS – Bangkok Skytrain) để về nhà trọ.
Trên tất cả những màn hình nhỏ trong xe, ngoài đủ
thứ quảng cáo thương mại như thường lệ – lạ thay – lại còn xuất hiện
rất nhiều hình ảnh và những hàng chữ rất trang trọng (và cảm động)
viết bằng cả tiếng Thái lẫn tiếng Anh:
- An
entire country in one in heartfelt thanks. Lời cảm ơn từ tận
đáy lòng của cả nước Thái.
- Without
national boundaries, working in unity. Thank you (from) the people of
Thailand. (Không biên giới quốc gia, hành động hợp nhất. Lòng tri ân
(từ) dân chúng Thái Lan).
Ủa! Chuyện gì vậy ta?
Nhật báo Nation (số
ra ngày 15 tháng 7 năm 2018) cho biết : “Chính phủ Thái đã phát hành
một video bầy tỏ sự tri ân với toàn thể nhân loại – về sự đồng cảm
và hỗ trợ của tất cả mọi người – trong công việc giải cứu đội banh
Wild Boars trong một hang động ngập nước, ở huyện lỵ Chiang Rai. Đoạn
phim ngắn ngủi này vừa được khởi chiếu trên CNN, và được chia sẻ
rộng rãi trên mọi phương tiện truyền thông.”
Asean
News Today cũng có bài tường thuật (“The world is one: Thailand
says thank you from the heart”) của John Le Fevre, với hình
ảnh của người đứng đầu chính phủ Thái – Thủ Tướng Prayut Chan-o-cha –
mừng phát khóc, sau khi được biết rằng các nạn nhân đều còn sống
sót. Tác giả bài báo, cũng không quên ghi lại lời tri ân từ tận đáy
lòng (“heartfelt thank you”) của Nhà Vua và ông Bộ Trưởng Ngoại Giao đã
gửi đến tất cả những ai đã tham gia vào việc cứu nguy cho hàng chục
công dân của xứ sở này.
Quan sát dân chúng Thái chăm chú lắng nghe từng
câu/từng tiếng (“cảm ơn”) chân thành và trân trọng của giới cầm quyền
ở xứ sở này – lập đi lập lại nhiều lần, trên màn ảnh nhỏ, trong
mấy toa xe điện – khiến tôi đột nhiên “ngộ” ra cái lý do khiến cho
người Việt hôm nay không ai có thể thốt lên được đôi lời (“tri ân”) tử
tế như đa phần nhân loại.
Chớ các “đồng chí lãnh đạo ở ta” có bao giờ nói
đến khoan dung, tha thứ, yêu thương hay ơn nghĩa … đâu! Chế độ hiện hành
được dựng lên và duy trì nhờ vào lòng căm thù cùng sự oán hận mà,
và thù hận không bỏ sót một ai – kể cả những nông dân chân lấm tay
bùn:
- Giết
! Giết nữa ! bàn tay không chút nghỉ/ Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau
xong
- Lôi
cổ bọn nó ra đây/ Bắt quỳ gục xuống đọa đày chết thôi!
Nhà báo Uyên
Vũ cho biết: “Trong sách giáo khoa lẫn trên bục giảng, từ một trẻ nhỏ
chập chững bước vào trường tiểu học cho đến một tân khoa cử nhân đều phải học
những bài học lịch sử được viết lại cho thuận ý nhà cầm quyền. Những bài học lịch
sử bịa đặt, thêm thắt và tràn ngập những căm thù.”
Ngoài “những bài học lịch sử bịa đặt, thêm thắt và
tràn ngập những căm thù,” bia căm thù (một đặc sản của
chế độ hiện hành tại VN) còn được “tu bổ”, “tôn tạo” và “nâng cấp”
thường xuyên – ở khắp mọi nơi:
- Tu bổ và tôn
tạo Bia Căm Thù tại xã Hòa Hiệp Nam, Phú Yên
- Nâng
cấp “nhà bia căm thù” tại phường Hoài Đức, TX Hoài Nhơn
- Đầu
tư xây dựng, nâng cấp Nhà Bia căm thù tại nhà thờ Thác Đá Hạ
- Tiền
Giang đã xây dựng bia căm thù, với 2 mãng phù điêu chạm nổi
- Tổ
chức lễ truy điệu tường niệm các nạn nhân xấu số tại Bia Căm Thù ở Nhơn
Trạch, Đồng Nai
- Bia
Căm Thù Thôn Yên Bệ, Hải Phòng: Đau thương – Căm Thù – Chiến Thắng
- Bia
Căm Thù Thôn Đa Ngư Hòa Hiệp Nam là một địa điểm được sắp xếp trong danh mục
Kinh Doanh Địa Phương
Blogger Nguyễn
Lân Thắng nhận xét: “Có lẽ, sau cuộc chiến, chưa có cuộc chiến
tranh nào trên thế giới này lại có nhiều bia căm thù như cuộc chiến tranh Nam Bắc
ở Việt Nam.”
G.S Nguyễn Văn
Tuấn kết luận: “Những tấm bia căm thù đó chẳng làm cho người Việt mạnh
hơn chút nào; ngược lại, nó nói cho người nước ngoài biết rằng người Việt vẫn
còn sợ hãi.”
Cách đây khá lâu, tôi đã nghe một nhà văn than thở:
“Người ta chỉ cần một hai thập niên để vực dậy một nền kinh tế sa sút nhưng để
xây dựng lại niềm tin cho cả dân tộc, cụ thể như dân tộc tôi, nay chỉ còn cầu
phép lạ gieo xuống thửa đất hoang hoá này những hạt giống mới để bắt đầu lại.”
(Bùi Bích Hà. “Nhìn Lại Quê Hương.” Thế Kỷ 21, Sep. 2003).
Phép lạ – nếu có – e cũng khó nẩy mầm, nếu “gieo
xuống” cái mảnh đất chất chứa (và chất ngất) hận thù như ở VN!
Trong những ngày tháng lang thang nơi xứ Thái, tôi cứ nhìn
những dòng “loằng ngoằng” khắp nơi mà trộm nghĩ là đất nước này sẽ hòa nhập với
thế giới nhanh chóng hơn nữa, nếu ngôn ngữ của họ được biểu đạt bằng mẫu tự
abc – alphabétique – như đa phần nhân loại.
Sau khi xem phim Thirteen Lives và
thấy thiên hạ (ở khắp mọi nơi trên trái đất) đổ dồn đến hang động Tham
Luang, để giải cứu đội banh Wild Boars, tôi mới biết thêm rằng: không có gì tệ
hại hơn trong việc cô lập một xứ sở bằng chủ trương ngu xuẩn (và thái độ ti
tiện, đốn mạt) của bọn cầm quyền.
Tưởng Năng Tiến