MÙA ĐÔNG TRÊN CÁNH ĐỒNG MÙA XUÂN
Mùa đông buồn như bầy quạ lang thang
đàn sóc dễ thương trốn vào basement tìm hơi ấm
hóa thành những chú chuột với cái đuôi to
ta bắt gặp mùa lau quê nhà một thuở!
những mùa đông phong phanh áo mỏng, cõng trên lưng sách vở học
trò
nghe thèm mùi cơm mới,
giọt mồ hôi suốt quãng đường mong đợi
ta đưa người qua bờ chữ nghĩa mà lo...
mùa đông buồn, ủ trong những ướt lạnh của tuyết bay
con chim sẻ tìm mồi, lân la tận cổng
cái lon rỗng,
lăn dưới chân khách bộ hành...
khô như tiếng sủa của chú chó rong chơi cùng chủ,
buổi sáng tập thể dục làm nóng người bằng cách đếm... one,
two...
giấc mơ trên cánh đồng mùa xuân... giọt nắng
mồ hôi nồng nã rạ rơm
mùa vàng thơm
nhẹ nhàng những con cò trắng.
quê nhà báo tin trên messenger,
mùa đông vừa qua cửa sổ
chạm mùa xuân vàng nắng
lúa được mùa,
mất giá...
giọt mồ hôi hoen trên mắt kính nhạt nhòa...
ta đang ở cuối đông trên cánh đồng mùa xuân lan man tuyết
tiếng quạ rơi buồn
ai cúi nhặt
hạt xuân?...
NGƯỜI ĐÀN ÔNG NGẮM TUYẾT QUA KHUNG CỬA
Gã, người đàn ông vô công rỗi nghề
Buổi trưa ngồi ngắm tuyết rơi bên cửa sổ
Trên bàn lộn xộn sách của Victor Hugo, Jean Paul Sartre,
Camus và Nguyễn Du
Tờ lịch rơi ngày Valentine chữ đỏ...
Gã, người đàn ông vừa qua thời hào hoa phong nhã
Nụ hôn tình yêu không mượn đóa hoa hồng,
Chân phiêu bạt mòn gót giày sinh lộ
Một kiểng đôi quê cách trở bụi hồng!
Tuyết có trắng trong mà giá băng làm vậy?
Sao gió làm tan
chảy...
Những vu vơ bay
mãi không về
Cây trơ trụi, mầm
xuân tê tái?
Gã, người đàn ông
nghe tuyết rớt xuống vai mình
Những móng vuốt
thuở em mười chín
Cào trái tim rướm
máu
Đêm tình yêu âm
thanh lặng thinh!
Gã, người đàn ông
muốn quơ tay nắm tuyết
Biết làm sao nắm
chặt trong chiều
Nghe mình liêu
xiêu
Với tuyết?
Ừ cứ ngắm muôn
ánh hào quang rạn vỡ
Tuyết mềm thế da
thịt em
Một vòi sen tóe lạnh
Sợi tóc nào rơi bạc
lúc yêu em?
Gã, người đàn ông
ngồi... ngó tuyết
Quay vào viết câu
thơ
Bắt gặp Nguyễn Du
ngồi khóc
Trước ly rượu đầy
của Vitor Hugo!
Trần
Hoàng Vy