Chị Bông ra ngoài sân trước cắt cỏ đã thấy garage nhà hàng
xóm bên cạnh mở toang ra và ông Bill ngồi đấy như thường lệ. Hai vợ chồng
ông Bill chỉ có một chiếc xe, họ đậu xe ngoài sân, trong garage sử dụng như một
nhà kho để đồ đạc và giữa garage luôn kê một chiếc ghế làm chỗ riêng cho ông
Bill ngồi, ông ngồi đấy chỉ để uống một hai lon bia và nhìn ra ngoài. Thế thôi.
Lần này chị Bông vội bước sang để hỏi thăm ông:
– Chào ông Bill, tôi nghe vợ ông nói ông bị bệnh, hôm nay
trông ông đã khỏe rồi, chúc mừng ông.
Ông Bill gượng mỉm cười, giọng nói khàn khàn:
– Cũng không hoàn toàn là khỏe nhưng bác sĩ nói tạm được và
cho tôi về nhà trong khi chờ đợi những lần tái khám.
Chị Bông nhìn ông Bill, quả là ông đã gầy đi, gương mặt với
hai gò má hóp và đầu ông thì nhẵn nhụi không còn tóc.
Ông Bill chậm rãi kể:
– Thật kinh khủng, tôi bị chẩn đoán ung thư cuống họng sau
những lần ho khan khó nuốt và khó thở. Hiện nay tôi đang hoá trị và xạ trị.
Dù sao cũng chúc mừng ông được trở về nhà và ngồi đây, vắng
bóng ông cửa garage luôn khép kín và tôi như thấy thiếu thiếu một cái gì đó.
– Chị nói đúng như tôi đã nghĩ, những ngày nằm trong bệnh viện
tôi cũng thấy thiếu vắng một điều gì và trống trải vô cùng. Thì ra tôi nhớ chỗ
ngồi này của tôi.
Chị Bông và ông Bill cùng mỉm cười cảm thông nhau. Ngày vợ
chồng chị Bông đến chọn lô đất xây nhà chị đã thích địa điểm này, kiểu nhà này,
vợ chồng chị chọn màu gạch đỏ vì màu đỏ luôn làm mới căn nhà hơn những màu
khác, cũng như khi mua xe hơi chị Bông thích những màu trắng hay đỏ thì dù sau
này đời xe đã cũ nhưng trông vẫn sáng sủa hơn các màu khác dù xe cùng thời.
Khi căn nhà chị đang xây thì ông Bill đến chọn mua lô đất
bên cạnh nhà chị Bông, trái ngược với căn nhà màu gạch đỏ tươi nhà chị, nhà ông
Bill màu gạch xám đen. Chị Bông đã thất vọng vô cùng vì nhà hàng xóm sẽ “lây
lan” cái màu tối sầm sang nhà chị, làm mất đi vẻ đẹp của dãy phố và chị càng thất
vọng hơn khi chủ nhân ngôi nhà ấy là vợ chồng người da đen.
Người da đen thích màu xám có lẽ cho đồng điệu với màu da của
họ? Một ngôi nhà thờ lớn của người da đen trong thành phố này cũng là màu xám từ
vách tường cho tới màu mái nhà, y như màu gạch tường và màu mái nhà ông Bill.
Khi chị Bông và ông Bill dọn vào nhà mới tình hàng xóm chỉ
là con số không to tướng, mỗi lần ra sân trước chị Bông đều quét ánh mắt cau có
liếc sang nhà hàng xóm với vẻ ác cảm và khó chịu, chị chỉ mong vài ba năm sau
ông Bill sẽ không có tiền trả mortgage, sẽ thấy cái bảng “For Sale” cắm trước
nhà ông Bill cho… sướng con mắt.
Anh Bông hiểu ý nói cho chị vừa lòng:
– Người Mỹ có nhiều lý do để dọn nhà, nay mai nhà ông Bill
cũng thế. Vậy em đừng “mặt sưng mày sỉa” với họ nữa.
Nhưng điều ấy chắc chẳng bao giờ đến vì càng ngày ông Bill
càng o bế nâng niu căn nhà màu xám xịt của ông. Trước sân ông trồng một cây
Maple và một cây hoa Crape Myrtle, hai năm sau cây Maple ra lá đỏ vào mùa
Thu thật đẹp và cây Crape Myrtle ra hoa màu tím đậm suốt mùa hè cho đến mùa Thu
thật quyến rũ làm chị Bông cũng phải ghen tị. Chị thích hoa lá nhà ông Bill chứ
nhất quyết không cảm tình với vợ chồng ông ta.
Ông Bill có vẻ hạnh phúc vì chúng lắm, ngày nào ông cũng mở
cửa garage lên, ông ngồi trên ghế và ngắm nhìn những tác phẩm của ông trồng đã
lớn nhanh và ra hoa ra lá. Đôi khi chị Bông bắt gặp ông Bill ngồi đấy trong một
buổi chiều tà, người đàn ông da đen trong khung cửa màu xám đen trông ông như một
bức tượng đồng màu đen huyền bí.
Chị Bông đã có lần lẩm bẩm:
– Người đã đen lại ngồi trong garage màu xám trông thấy mà
ghê!
Bây giờ thì chị Bông thầm công nhận bề ngoài căn nhà màu xám
của ông Bill đẹp hơn nhà chị, mỗi khi tới mùa Thu màu lá đỏ và màu hoa tím nổi
bật bên màu tường xám thành một bức tranh linh động hài hoà, thành sắc màu thâm
trầm sâu lắng, u ẩn nên thơ.
Vườn sau nhà ông Bill trồng hai cây lê, cây mới trồng một
năm quả đã treo lủng lẳng trên cành. Sao mà ông mát tay đến thế, trồng hoa hoa
đep, trồng lá lá xinh, trồng cây ăn trái thì trái ra nhiều như con heo mẹ đẻ
trúng lứa ra đàn con lố nhố đáng yêu.
Chị Bông muốn bắt chước nhà ông Bill, nhưng anh Bông gàn bướng
không chịu trồng cây bóng mát trước sân vì sợ rễ cây to làm hư foundation, còn
trồng hoa thì anh bảo chỉ rước nợ vào thân, cả hai vợ chồng cùng bận thì giờ
đâu mà ngắm hoa hoét lại còn phải quét rác nhặt hoa rơi phí cả thì giờ vàng ngọc.
Với lại anh Bông bảo để vườn trống cho dễ cắt cỏ, hai vợ chồng thường cãi nhau
vì chuyện này, chị Bông thua cuộc nhưng chị tin là sẽ thắng cuộc trong một dịp
khác. Hai vợ chồng chị như hai đội bóng giao đấu có lúc phe này thắng phe kia
thua.
Ông Bill là người làm quen chị Bông trước, khi có một ngày cả
hai đều không hẹn mà cùng cắt cỏ nơi sân trước, nhờ thế chị Bông biết nhiều về
ông Bill hơn, ông là cựu chiến binh Việt Nam, có 2 con gái đã lập gia đình, hai
ông bà mua căn nhà này ở dưỡng già vì cả hai cùng về hưu, đến tuổi này ông Bill
mới lần đầu tiên mua được một căn nhà nên ông vui lắm, ông hãnh diện nói đây là
căn nhà lý tưởng của ông nên ông thích mở cửa garage để nhìn ra ngoài cũng đủ
vui rồi, chỉ khi nào thời tiết quá nóng hay quá lạnh ông mới chịu thất hứa với
chính mình không mở toang cửa và ngồi giữa garage làm pho tượng sống trong mắt
chị Bông nữa.
Ông Bill hào hứng phân tích:
– Căn nhà chúng ta nơi khu phố này càng ngày càng có giá trị
vì gần sân vận động football của đội bóng Cowboys, mà đội bóng Cowboys của
Dallas Texas nổi tiếng cả nước, giá trị đội bóng này rất cao.
Chị Bông đã nói một câu vô duyên:
– Tôi có thấy đội bóng Cowboys tài tình gì đâu, năm nào cũng
ra rìa. Họ có cho tôi vé tôi cũng không đi xem.
Ông Bill hơi cụt hứng:
– Tại chị chưa hiểu rõ về môn thể thao này, vé bán không đủ
ai có mà cho không chị.
Chị Bông càng vô duyên:
– Mà mỗi lần có sự kiện tại sân football thành phố Arlington
tràn đầy du khách, lại bị kẹt xe. Tôi chán lắm.
– Vui chứ sao và du khách đến là mang lợi nhuận cho thành phố
chúng ta. Chị không thấy thành phố Arlington đang từng bước đổi mới để làm đẹp
mắt du khách à.
– Ôi giời, cái thư viện ở đường Abram ngay trung tâm
downtown của Arlington to đẹp thế mà họ đập đi chắc để xây cái mới. Thật là
lãng phí!
Người Mỹ thích môn football và hãnh diện vì nó quá nhiều,
ngày thành phố Arlington tiểu bang Texas này được chủ nhân đội Cowboys chọn là
nơi xây sân vận động, cả chính quyền thành phố và cư dân đã vui mừng hớn hở đến
sôi sục, đi đâu ở đâu cũng nghe người ta bàn về sân vận động Cowboys tương lai,
sân vận động đang xây cất mà thành phố đã countdown từng ngày, rồi từng giờ từng
phút ngày hoàn tất, giá nhà đất gần khu sân vận động đã tăng nhanh tăng vọt, một
cái duplex cũ mèm xây từ đời tám hoánh nào bỗng được chủ nhân hét giá tận mây
xanh làm như mua miếng đất gần sân thể thao này sẽ hái ra bạc khạc ra vàng. Chẳng
thế mà căn nhà màu xám của ông Bill ở cách xa sân vận động mấy miles cũng được
ông… tự động đánh giá cao, cho là sẽ càng ngày càng đắt giá.
Ông Bill mỗi ngày hoặc đôi ba ngày vẫn ngồi ngoài sân thưởng
thức những hương vị cuộc đời.
Chị Bông đã quen mắt nhìn pho tượng đen ngồi trong garage,
ông Bill thường ngồi từ buổi chiều cho đến chập tối. Chị Bông thấy yên tâm khi
đi đâu về vào buổi tối, coi như ông Bill đã ngồi “canh gác” cho nhà chị chẳng
lo kẻ xấu nào bén mảng tới gần nhà. Hai garage ở cạnh nhau mỗi khi thấy chị
Bông bên này ông Bill bên kia lại giơ tay chào, pho tượng sống kể ra cũng lịch
sự lắm, dĩ nhiên chị Bông cũng vui vẻ giơ tay chào lại. Chị Bông hối hận vì thời
gian đầu đã ghét ông Bill, nhà ông xây gạch màu gì là quyền của ông cũng như chị
thích xây nhà màu đỏ là quyền của chị, ông Bill có ghét cũng chẳng làm gì được
chị và màu da đen của ông nào có tội tình gì. Chị đã giận đã ghét người ta vô cớ,
tính nết chị, anh Bông bảo là đành hanh không sai tí nào.
Biết ông Bill từng chiến đấu tại Việt Nam chị Bông đã cảm
tình ngay, người ta đã hi sinh thời gian của tuổi trẻ, hi sinh mọi thứ tiện
nghi của đời sống văn minh tại Mỹ để đến đất nước nghèo khổ và chiến tranh của
mình. Bao nhiêu ác cảm tan biến hết, chị Bông thực sự cảm mến ông bà Bill
và ước muốn ông bà mãi là hàng xóm của chị.
Khi thấy cửa garage nhà ông Bill một thời gian dài đóng kín
chị Bông ngạc nhiên hỏi thăm bà Bill chị Bông mới biết ông bị bệnh và nằm
bệnh viện. Hôm nay ông đã trở về nhà, pho tượng đồng đen lại xuất hiện nơi giữa
garage.như một lời thề bất di bất dịch.
*
Bây giờ đã vào mùa Thu của Texas, cây Maple trước sân nhà
ông Bill lá đã lác đác chuyển sang màu đỏ, cây Crape Myrtle cuối mùa vẫn
sum suê hoa tím đẹp não nùng, chị Bông thầm cám ơn ông Bill đã trồng hoa cho chị
ngắm, còn anh Bông nhà chị tên là “Bông” mà chẳng thích… bông hoa gì cả.
Chị Bông đang lái xe về nhà, chiều nay chị đi dự một buổi họp
mặt tại nhà một người bạn đồng môn thời trung học khi có vài bạn từ tiểu bang
khác đến. Lâu ngày bạn cũ gặp nhau cả bọn đã ăn uống và chuyện trò không ngớt
mãi gần khuya mới chia tay. Ngày mai là cuối tuần nên ai cũng thoải mái bất kể
giờ giấc. Xe vào đến sân nhà chị Bông nhìn đồng hồ trên xe đúng 11 giờ 30
khuya, chắc là anh Bông chồng chị đang ngủ say ngon lành và ngáy khò khò, người
dễ ngủ thế mà lúc nào cũng than mất ngủ. Chị bước ra khỏi xe và khi vô tình
nhìn sang garage nhà ông Bill chị bỗng giật mình thấy cửa garage vẫn mở, ông
Bill vẫn đang ngồi thù lù ở ghế giữa garage như thường lệ. Ông không mở đèn. Chị
Bông đã quá quen thuộc với hình ảnh ông Bill ngồi đấy nhưng sao tối nay chị cảm
thấy rờn rợn người, pho tượng đen ngồi trong bóng đêm thầm lặng càng thêm huyền
bí.
Hình như sự im lặng của ông Bill, hình như trong bóng đêm mập
mờ đã làm chị nghi ngại và hoảng sợ vu vơ, chị muốn cất tiếng chào mà không thốt
nên lời. Còn hai tuần nữa mới đến ngày Halloween để ông Bill ngồi đây nhát ma
chị Bông mà.
Nhớ mùa Halloween đầu tiên làm hàng xóm với nhau ông Bill đã
cho chị Bông một phen khiếp đảm, buổi chiều đi làm về chị Bông thấy trong
garage nhà ông Bill mở cửa, một bóng ma choàng đồ đen ngồi chình ình trên ghế,
gương mặt nó thì trắng bệch như sáp trắng lạnh lùng với hai hố mắt sâu hoắm
đen ngòm và hàm răng dài trắng ởn nhọn hoắc nhe ra quái đản. Bóng ma đang nhìn
trừng trừng vào chị Bông và không hề nhúc nhích động đậy. Sau vài phút giây
toát mồ hôi lạnh chị Bông mới nghĩ ra đấy là trò chơi Halloween.
Những năm sau, mỗi mùa Halloween chị Bông lại hồi hộp và len
lén nhìn sang garage bên cạnh để thấy ông Bill ngồi đó với những gương mặt và
trang phục kinh dị làm chị điếng hồn. Mỗi năm ông “diện” một trang phục và đeo
bộ mặt ma quái khác nhau, lần nào chị cũng có cảm giác rợn người dù biết chắc
là ông Bill bằng xương bằng thịt chứ ma quỷ nào dám bước vào garage tranh chỗ
ngồi của ông.
Hôm nay ông Bill ngồi khuya thế, mọi khi ông có ngồi đến tối
muộn lắm cũng chỉ 8, 9 giờ tối là cùng. Hay là ông muốn hóng những cơn gió mát
của mùa Thu? Hay là ông có chuyện gì buồn nên ngồi một mình trong bóng đêm cho
tâm tư lắng đọng sầu vơi? Ông đã quên không giơ tay chào chị, thì thôi chị cũng
tôn trọng sự riêng tư của ông. Ngày mai ngày mốt thế nào gặp chị ông Bill cũng
sẽ kể chị nghe, ông thường chia sẻ với chị những lặt vặt buồn vui, những trở ngại
thường tình trong cuộc sống. Chị Bông đã hài hước nghĩ thầm chị và ông Bill là
“tri kỷ garage” vì hai người chỉ gặp nhau tại đây, trò chuyện tại đây.
Chị Bông bước nhanh vào phía cửa nhà mình, chị tưởng như có
một luồng hơi lạnh sau lưng, có tiếng động nhẹ sau lưng y như ông Bill đã đứng
dậy bước sang sân nhà chị và đi lẽo đẽo theo chị làm chị không dám quay đầu lại
chỉ sợ những ý nghĩ trong đầu mình là đúng. Chưa bao giờ chị Bông thấy cái sân
nhà mình dài đến thế, cái cửa xa đến thế, chị đi nhanh đến nỗi muốn vấp ngã mà
cái cửa nhà hình như cứ lùi xa, lùi xa càng làm chị cuống lên, càng làm chị
không dám quay đầu nhìn lại phiá sau.
Khi vào trong nhà chốt cửa lại chị Bông mới yên tâm. Chị bật
đèn lên, đứng tựa lưng vào cửa và hít thở thật sâu cho mọi căng thẳng tan biến
hết. Chị tự trách mình giàu tưởng tượng, ông Bill đi theo chị làm gì, ông vẫn
ngồi bên đó nhưng chẳng biết đến khi nào ông mới vào nhà đi ngủ? Trách mình
xong chị lại trách ông Bill sao không mở đèn garage lên làm cho chị vốn nhát
gan phải lo sợ vu vơ.
Sáng hôm sau chị Bông thức dậy trễ, vừa làm món ăn sáng chị
Bông vừa phơi phới niềm vui nhớ lại lúc vui đùa cùng các bạn tối qua, chị quên
hẳn ông Bill. Chị Bông ra sân để nhặt tờ báo Dallas Morning News xem quảng cáo
cuối tuần có gì vừa rẻ vừa đẹp là chị có lý do đi shopping ngay, chị đặt mua
báo giấy này từ lâu nay, báo càng ngày càng ế vì bị internet chiếm lĩnh, anh
Bông đòi cancel không mua báo nữa vì tin tức gì đọc trên net có ngay, nhanh
chóng và nóng hổi nhưng chị Bông không chịu, chị bùi ngùi:
– Mua ủng hộ, tội nghiệp báo giấy đã hết thời vàng son của
nó, báo Dallas Morning News đang xuất bản 500 ngàn số mỗi ngày dần dần tụt xuống
chỉ còn 250 ngàn số. Em sẽ là người đọc đi theo tờ báo đến ngày cuối cùng nếu
nó mạng yểu chết sớm.
– Hừm, em bao la từ tâm ghê nhỉ, thương cả các đại công ty
tư bản. Hãy thưong chính thân mình đi, vợ hay chồng chẳng may bị mất việc là mất
nhà mất cửa đấy.
– Anh à, em thương là thương tờ báo chứ không phải thương
các ông bà chủ của nó, tờ báo là tâm hồn là người bạn chia sẻ với chúng ta biết
bao nhiêu điều. Tờ báo gần gũi, ta cầm nó được, cất nó được, còn internet đọc
xong là gió thoảng mây bay.
Hai vợ chồng cãi nhau cuối cùng chị Bông chiến thắng vẫn tiếp
tục mua báo Dallas Morning News. Nếu ông bà chủ báo biết được tấm lòng chung thủy
của chị Bông chắc ông bà sẽ cảm động rơi nước mắt.
Khi cầm tờ báo định quay vào nhà chị Bông mới nhớ đến ông
Bill tối qua, chị nhìn sang garage nhà ông và ngạc nhiên vì đã mở từ lúc nào, chiếc
ghế sắt giữa garage không người chỉ có chiếc áo jacket của ông khoác trên lưng
ghế, hai tay áo lòng thòng như dáng người ngồi.buông tay hững hờ. Tối qua ông
đã ngồi đây, tối qua ông đã quên đóng garage xuống hay sáng nay ông đã dậy sớm
và lại mở cửa?
Chị Bông đang ngẩn ngơ thắc mắc thì bà Bill từ trong nhà đi
ra, chị Bông cất tiếng chào:
– Chào bà Bill.
Người đàn bà da đen gương mặt buồn bã khác hẳn mọi ngày:
– Chào chị.
Chị Bông ngạc nhiên bước đến gần bà, bà Bill bỗng oà khóc:
– Ông nhà tôi vừa qua đời đêm qua tại bệnh viện.
Chị Bông tưởng tai mình nghe lầm, chị ngạc nhiên hỏi lại:
– Bà nói sao? Ông Bill vừa qua đời đêm qua? Tại bệnh viện?
Bà Bill xác nhận:
– Đúng thế, ông ấy mất lúc 11 giờ đêm, tôi đã ở bên ông ấy
trong phút giây cuối cùng này, gần sáng tôi mới về nhà ngủ một chút lấy sức rồi
bây giờ lại phải đi ngay để liên hệ với nhà quàn.
Chị Bông lẩm bẩm bằng tiếng Việt Nam như một con mẹ dại:
– Ông Bill qua đời lúc 11 giờ đêm qua, lúc mình mới về đến
nhà là 11 giờ 30… Thế là thế nào?
Bà Bill không hiểu chị Bông nói gì, bà chỉ biết kể lể:
– Từ khi biết mình mắc bệnh hiểm nghèo ông Bill nhà tôi đau
đớn lắm, tiếc không còn được ra ngồi ở garage nữa, một thú vui tầm thường, một
cuộc sống nhàn hạ tuổi về chiều mà khó khăn lắm chúng tôi mới có được ngày này.
Chị Bông thất thần nhìn về phía garage nhà ông Bill, nhìn
chiếc ghế có chiếc áo jacket, bây giờ bà Bill mới hiểu nỗi lo sợ trong đôi mắt
nhà hàng xóm:
– Không phải ông Bill nhà tôi mở cửa garage này đâu, tôi mở
đấy mà, chiều qua tôi có ghé về nhà lấy ít đồ trong garage rồi vội vàng vào bệnh
viện ngay mà quên không đóng xuống cho tới tận bây giờ – Bà lại than thở – Tội
nghiệp chồng tôi, lần cuối cùng ngồi ở garage vẫn để lại chiếc áo khoác tưởng rằng
chiều hôm sau lại ra đây ngồi, thế mà ông vào bệnh viện và mãi mãi không trở về
nhà.
Chị Bông lấy lại chút bình tĩnh và hỏi:
– Vậy là cả ngày hôm qua ông Bill không về nhà?
– Dĩ nhiên, vì ông đã nhập viện khẩn cấp từ ngày hôm kia và
hôn mê sâu cho tới khi qua đời..
Chị Bông lạnh toát cả người, chị cố gắng lắm mới thốt ra được:
– Xin chia buồn cùng bà và gia đình. Chúng tôi cầu nguyện
cho linh hồn ông Bill nơi mảnh đất bình yên vĩnh cửu.
Buổi sáng giữa ban ngày ban mặt mà chị Bông đi vội vào nhà
như bị ma đuổi, chị quẳng tờ báo ra bàn và ngồi phịch xuống ghế sofa kinh hãi.
Rõ ràng đêm qua chị đã thấy ông Bill ngồi giữa garage, không thể nào chị trông
gà hóa cuốc được vì dáng ông to cao, ngồi mà vẫn sừng sững chứ có phải nhỏ bé
như một món đồ chơi đâu mà chị có thể nhìn lầm?
Hay là bóng ma ông Bill đã hiện về ngồi đấy đợi chị Bông để
gặp chị lần cuối cùng, để vĩnh biệt chị?
Chị Bông đã tin vào điều này khi mẹ chị qua đời. Năm ấy mẹ ốm
phải nằm bệnh viện, chị và bố thay phiên nhau ở bệnh viện chăm nom người bệnh.
Đến lượt bố ở lại bệnh viện. Ở nhà lúc nửa đêm về sáng chị Bông mơ thấy mẹ về,
mẹ mặc chiếc áo dài màu dưa cải mẹ yêu thích, đầu mẹ vấn khăn chỉnh tề. Chị
Bông đã mừng rỡ kêu lện:
– Mẹ ơi, mẹ khỏi bệnh về với chúng con à?
Nhưng mẹ chị chưa kịp nói gì thì chị Bông nghe tiếng gọi cổng,
chị Bông tỉnh giấc vùng dậy ngơ ngác biết mình vừa mơ và tiếng gọi cổng là thật,
chị chạy ra mở cổng, bố chị từ bệnh viện trở về, ông buồn bã :
– Mẹ con vừa mất sáng nay rồi, bố về báo tin ngay đây.
Thì ra mẹ chị đã hiện về ngay sau khi hồn lìa khỏi xác, chắc
mẹ muốn gặp chị Bông, đứa con gái lớn nhất để báo tin, để nhắn nhủ chị em đùm bọc
nương tựa lẫn nhau.
Thấy anh Bông từ sân sau vào nhà chị Bông vội báo tin:
– Anh ơi, ông Bill bên cạnh chết rồi.
Anh Bông không ngạc nhiên cho lắm:
– Thì bệnh ung thư mà, phát hiện trễ làm sao chữa khỏi. Hôm
kia anh đã thấy xe cấp cứu đến đưa ông Bill đi mà.
– Sao anh không kể em nghe, em cứ tưởng ông Bill vẫn đang ở
nhà và hồi phục.
– Ôi, chuyện mình cũng lu bu anh đâu nhớ chuyện ai, sáng sớm
nay anh thấy bà Bill vừa lái xe về tới nhà anh định hỏi thăm thì bà đã vào
trong nhà nên đành thôi.
– Anh như ma xó toàn bắt gặp những tình huống đặc biệt của
nhà hàng xóm thế mà khi em nhờ anh đi tìm món gì trong nhà anh đều nói không biết
ở đâu.
– Thì tình cờ thôi. Thế em vừa gặp bà Bill à?
– Vâng, bà ấy mới nói em biết.
Chị Bông kể tỉ mỉ chuyện đêm qua thấy ông Bill ngồi trong
garage cho anh Bông nghe.
Anh Bông thắc mắc:
– Em có nhìn xớn xác không? chiếc áo jacket của ông khoác
trên ghế em tưởng người ngồi, hình ảnh ông Bill quen thuộc mà em từng nhìn thấy
bấy lâu nay đã ám vào đầu óc em rồi.
– Lúc em bước xuống xe là phải đối diện xéo xéo khá gần
garage nhà ông Bill rồi làm gì mà xớn xác cho được, cánh cửa garage mở rộng
toang hoác mà ông thì ngồi ngay giữa garage, chỉ có điều về muộn nên em nhìn vội
và bước vội thôi.
Anh Bông nửa đùa nửa thật:
– Một là em hoang tưởng, hai là ông Bill… hiện về thăm nơi
chốn quen thuộc của ông lần cuối, ba là ông Bill muốn gặp em để từ giã bà hàng
xóm nhiều chuyện.
– Gớm, đoán ba điều, ba phải như anh thì ai cũng đoán được.
Hoang mang và tò mò một lát sau chị Bông lại bước ra sân trước,
chị đứng bên sân nhà mình nhìn sang sân nhà ông Bill, bây giờ cửa garage đã
đóng kín, bà Bill đã rời khỏi nhà lo chuyện ma chay cho chồng.
Chị Bông nhìn cánh cửa garage đóng kín mà vẫn rùng mình, vẫn
tưởng như ông Bill còn đang ngồi trong đó, pho tượng màu đen vẫn sừng sững
trong đó. Chị tự hỏi không biết đến ngày lễ Halloween sắp tới này những
hình ảnh ma quái cũ, những hồn ma bóng quế mùa Halloween cũ mà ông Bill đã hoá
thân vào, chúng có nhớ ông Bill mà trở về ngồi trong garage không?
Ngoài sân cây Maple lá đỏ bỗng rưng rưng buồn và cây Crape
Myrtle hoa tím bỗng u uẩn như để tang cho ông Bill, người đã mua chúng về
trồng, đã vun bón tưới nước và đã từng hạnh phúc ngắm chúng suốt mấy mùa hoa
lá.
Đêm qua người ấy đã qua đời.
Nguyễn Thị Thanh Dương