- May quá cứ sợ là bác không có nhà, đang còn ở Miên, bên Miến
hay bên Lào gì chứ?
- Xin lỗi...
- Ối Giời! Thế bác quên chúng em rồi à? Mấy năm trước, có lần
bác đã ghé qua nhà và uống rượu với chồng em đến tận sáng luôn đấy. Nhớ
không?
Có mấy đêm mà tôi không ngồi tì tì cho đến khi gần sáng, kể
cả khi chỉ uống mình ên. Đã thế, tôi lại còn có thói hay đi giang hồ (vặt) nên
làm sao nhớ được hết những ân nhân đã rộng lòng cho mình ăn nhờ ở đậu – đôi
ngày. Ân tình này làm sao mà quên được nên tôi liền vội vàng và vồn vã, dù vẫn
“chưa nhớ” tên họ của người đối thoại:
- Dạ... nhớ, nhớ quá đi chứ!
- Chả là thế này nhá. Gia đình em sắp ghé S.F, đã đặt khách
sạn rồi đấy nhưng xe cộ thì không có mà đường xá cũng chưa quen nên nếu rỗi thì
xin bác cho chúng em đi thăm thú đôi nơi nhá?
Thiên hạ ai mà chả biết tôi là một thằng rách việc, thất
nghiệp dài dài, có chuyện mẹ gì làm đâu mà không rảnh (quanh năm) nên vô phương
thoái thác :
- Vâng ạ!
Tôi “ạ̣/vâng” rất nhẹ và rất khẽ, nghe cứ như một tiếng thở
dài (cố nén) nên không mấy ai đủ tinh tế để nhận ra cái nỗi khổ tâm của một người
di tản (buồn) sống trong Vùng Vịnh. Khỏi hỏi thì cũng biết nơi khách tự phương
xa muốn đến “tham quan” là Golden Gate Bridge (Kim Môn Kiều) chớ còn đâu nữa.
Bất kể khí hậu/ thời tiết (mưa gió bão bùng, sấm chớp, giông
tố) ra sao, không sớm thì muộn, thế nào người bạn viễn phương cũng thỏ thẻ ngỏ
lời:
- Bác bấm cho mấy bô hình nhá.
- Giời ơi! Sương mù dầy đặc thế này mà...
- Kệ! Mù thế chứ mù hơn nữa cũng mặc, chả lẽ đã đến được tận
đây mà lại không chụp cái ảnh nào thì nói ai tin!
Tôi chết được chứ chả bỡn đâu, Giời ạ (*)! Sau
hàng trăm lần chết đi (sống lại) như thế, tôi đâm ra có ác cảm với cái cầu
treo, rồi ghét lây luôn cả Cựu Kim Sơn – dù biết rằng bao nhiêu triệu người đã
để lại trái tim nơi thành phố mù sương và dễ thương này:
Tôi chả có mối tình lớn/nhỏ nào ở S.F cả nên dù đã nghe bản
nhạc (cả trăm lần) rồi nhưng không thấy chút “effect” hay cảm xúc nào ráo trọi.
Thay vì mê mệt giọng ca bạc triệu (I left my heart in San Francisco ..)
của Tony Bennett hay Frank Sinatra, tôi lại chỉ mết (và kết) tiế́ng hát của
Thái Thanh thôi:
Theo nhà phê bình văn học Đặng Tiến, tác phẩm này được viết
tại Quảng Bình (Q.B) vào năm 1948. Tuy khá lâu sau tôi mới cất tiếng khóc chào
đời nhưng Quê Nghèo qua giọng ca như ru của mẹ, dường như đã
in mãi hình ảnh của những buổi chiều rơi thoi thóp, những ông già rách vai cuốc
đất bên đàn trẻ gầy (cùng với tiếng thở dài của o nghèo giữa đêm khuya thanh vắng)
vào trí óc của đứa bé thơ, từ thuở nằm nôi.
Tôi hoàn toàn chia sẻ với Carl Jung về ý niệm vô thức cộng
thông (collective unconcious) hay còn gọi là vô thức tập thể. Tôi cũng thành thực
tin rằng nỗi bi thương và sự khốn khó của Q.B đã ẩn sẵn trong tiềm thức và máu
huyết của mình (ngay khi còn trong bụng mẹ) nên trái tim tôi đã để ở Q.B lúc mới
lọt lòng – dù chưa bao giờ có cơ may được đặt chân đến mảnh đất gầy này.
- Đường Trường Sơn ở Quảng Bình
- Khánh thành khu tưởng niệm tri ân TNXP hy sinh trong
chống Mỹ tại Quảng Bình
- Tầu cá Quảng Bình bị Trung Quốc bắt giữ
- Nhiều nhà dân ở xã Đức Hóa (huyện Tuyên Hóa, Quảng
Bình) ngập sâu trong lũ
- Quảng Bình: Gạo cứu đói được cấp cho... chủ tiệm vàng
- Quảng Bình: Thu phí cao, dân địa phương bức xúc vây
trạm thu phí
- Dùng tiền mua chứng chỉ giả, nhiều cán bộ ở Quảng
Bình bị điều tra
- Quảng Bình: Khởi tố 20 vụ án tham nhũng
- Mở rộng điều tra sai phạm ở dự án nghìn tỷ vệ sinh
môi trường Quảng Bình
- Quảng Bình: Khởi tố Giám đốc Ban Quản lý rừng phòng hộ
tham ô tài sản
- Quảng Bình: Quảng trường 120 tỷ đồng chưa bàn giao đã
xuất hiện hư hỏng
- Quảng Bình: Rơi nước mắt trước cảnh học sinh bơi qua
sông đến trường
- Quảng Bình: Trâu, bò ra đồng ăn cỏ phải đóng phí