Mọi ngày, mỗi khi đi làm về, Ba thường thay quần áo rồi ngồi
gảy đờn hoặc xem sách, đợi lúc ăn cơm. Có khi nghêu ngao hát mấy bài cải lương
Sài Gòn, hay ca vài điệu Huế. Hôm nào ăn muộn, Ba ra cửa đứng nhìn người qua đường,
hay sang mấy hàng tạp hóa bên cạnh, dán mũi vào cửa kính. Đến lúc có người đàn
bà thò đầu ra ngoài cửa gọi với sang: "Cậu về xơi cơm", thì Ba chắp
tay sau lưng, ung dung trở về.
Chiều hôm ấy có vẻ khác, Ba vứt cái mũ lên mắc, chiếc mũ đập vào tường rồi rơi
xuống đất. Ba tiện chân đá vào gầm giường.
Kim đang nằm nhổm dậy. Nàng cúi nhìn cái mũ, nhìn Ba. Nàng muốn nói câu gì,
nhưng thấy vẻ lãnh đạm của chồng, nàng lại thôi rồi xỏ giầy đi ra nhà ngoài.
Ba để cả quần áo, cả giầy, nằm ngang lên giường. Chàng bắt chân chữ ngũ, vắt
tay lên trán nhìn một con nhện đang chăng tơ ở góc trần. Bỗng chàng vùng dậy,
đi bách bộ trong buồng. Rồi chàng đến chiếc bàn con, châm một điếu thuốc lá, vơ
lấy cuốn sách nằm đấy, một cuốn tiểu thuyết của Dostoevsky xưa nay chàng vẫn ưa
đọc. Chàng giở từ trang đầu đến trang cuối, rồi vứt xuống bàn.
Bên ngoài có tiếng gọi:
- Cậu ra xơi cơm.
Ba vẫn đi bách bộ. Tiếng gót giày nặng nề, không khí trong phòng bực tức. Ba vứt
điếu thuốc nhưng châm ngay điếu khác, mở cửa sổ đứng trông ra ngoài.
Trời gần tối, những khóm cây trong vườn đã đổi thành mấy đám đen. Vài bông hoa
trắng lắc lư theo gió; mấy con cóc bắt đầu đi săn, làm rung cả khóm hồng. Vài
cánh hoa rơi lả tả. Đèn điện nhà bên bật sáng.
Trời tối hẳn. Ba vẫn đứng hút thuốc, ngọn lửa lập lòe trong khung cửa tối om.
Một tiếng gọi nữa, Ba vứt mẩu thuốc dở ra nhà ngoài. Mẹ vợ và vợ chàng đã bắt đầu
ăn. Như mọi ngày, Ba ngồi vào bàn im lịm, và luôn mấy bát cho xong việc.
Ăn xong, Ba bảo vợ:
- Mợ mặc áo đi chơi.
Kim hỏi:
- Đi chơi à? Đi đâu?
- Đi quanh. Tôi có chuyện muốn nói với mợ.
Đã qua ba, bốn phố, Ba chưa nói gì. Kim cũng không hỏi, lủi thủi đi cạnh chồng.
Qua những hàng tạp hóa đèn sáng, bày đẹp, hai người thường đứng lại xem. Khi mới
lấy nhau, cuộc đi chơi tối như một cái lệ, cần cho hạnh phúc vợ chồng Ba. Vợ chồng
mới thường phải to nhỏ những chuyện riêng, mà không đâu tiện bằng ngoài đường;
tuy đông người nhưng không ai để ý đến ai. Dần dần lệ đó bỏ mất. Kim có tiếc
chút đỉnh, nhưng lâu cũng quên đi.
Tới một cửa hàng, Kim để ý đến một chiếc lược ngà. Ba hỏi:
- Mợ muốn mua không?
Kim nhìn chồng:
- Tôi còn chiếc cậu mua cho đã lâu. Tuy gãy vài răng nhưng còn dùng được, mua
thêm sợ phí.
Ba vào hiệu mua cái lược cho vợ.
Đến Bờ Hồ, Ba rủ vợ vào uống nước. Tuy không khát, Kim cũng chiều chồng. Sau
khi gọi một chai bia và một cốc sữa, hai người ngồi im. Ba như nghĩ điều gì.
Kim nhớ lại những cuộc đi chơi trước kia. Nàng lấy cái lược mới mua ra nhìn.
Hôm nay, nàng lại được thấy chồng chiều chuộng. Nàng cố tìm một chuyện thật
giàu tình tứ để nhắc lại cái quá khứ. Nàng không tìm được câu gì.
Ba ngồi im. Đá trong cốc gần tan hết, nước đọng bên ngoài thành giọt chảy xuống
khăn bàn. Một đứa trẻ con cầm quạt chạy lại phe phẩy, Ba gắt:
- Đi chỗ khác.
Thằng bé giúp Kim được câu chuyện:
- Sao cậu lại đuổi nó?
Ba không trả lời. Kim tiếp:
- Sao cậu không để nó quạt, rồi cho nó vài xu như ngày nào tôi đi với cậu?
Ba cười:
- Ờ nhỉ! Mợ cũng nhớ lâu đấy. Hôm nay tôi bực mình nên mới đuổi nó.
- Cậu có điều gì mà bực mình?
- Nào biết điều gì? Đố mợ đoán được đấy.
Rồi Ba thêm:
- Hồi ấy tôi mới lấy mợ. Con trai mới lấy vợ gì mà chẳng vui. Lâu rồi thay đổi
khác đi, hay sinh gắt gỏng. Xem ngày trước, tối nào cũng đi chơi, hình như cần
lắm. Bây giờ...
Trầm ngâm giây lát, chàng uể oải tiếp:
- Bây giờ đi cũng được, mà ở nhà cũng vậy. Mợ có thấy không?
Kim có ý không bằng lòng. Nghe nói, nàng thấy tình ái của chồng không nồng nàn
như trước. Tuy nàng cũng có thấy sự thay đổi đó, nhưng đàn bà, không ai muốn
nghe đàn ông cho biết quyền thế mình đã bị giảm. Vả lại, sự thay đổi đó chỉ là ảnh
hưởng của thời gian. Còn nàng đối với chồng bao giờ cũng giữ bổn phận người vợ,
ái tình tuy kém nồng nàn, ân ái, nhưng thêm vẻ đầm ấm, dịu dàng.
Nàng không trả lời. Ba chăm chỉ nhìn vợ, muốn biết những điều Kim đang nghĩ.
Chàng toan nói một câu gì quan hệ, nó giải nghĩa cuộc đi chơi hôm ấy, mà câu vừa
rồi chỉ là cái mào đầu.
Chắc rằng không thể tránh được một điều khó khăn dù sao cũng xảy ra, Ba nhất
quyết:
- Tôi hỏi mợ nhé. Nếu bây giờ tôi bỏ mợ, đi thật xa, thì mợ tính sao?
Kim ngạc nhiên, nhưng muốn tránh câu trả lời:
- Cậu định đi đâu?
- Miễn là đi xa. Đã đi xa thì đâu cũng vậy. Tôi muốn biết mợ sẽ coi tôi ra sao,
và xử trí ra sao?
Kim uống sữa, nhìn ra ngoài. Bỗng nàng đặt cốc, nói:
- Hình như có ai quen đi vào đấy.
Ba thấy Phong, một người bạn học cũ. Phong ân cần chạy lại chào.
- Lâu nay mới thấy anh chị đi chơi.
- Chúng tôi đi luôn, ít gặp anh đấy thôi. Ngồi uống nước cho vui.
Phong từ chối:
- Có lẽ không tiện. Anh chị để tôi ra bàn khác.
Ba nói đùa:
- Có gì mà không tiện. Những chuyện kín chúng tôi đã nói cả ở nhà rồi.
- Nếu vậy thì xin phép anh chị.
Rồi cả ba người cũng chẳng có chuyện gì.
Trước đàn bà. Phong không dám bông đùa với bạn như hồi đi học. Vợ chồng Ba mải
nghĩ đến câu chuyện lúc nẫy. Một lát, Ba hỏi:
- Anh đã đi làm đâu chưa?
- Tôi đã có gửi đơn đi mấy nơi, nhưng chưa đâu gọi, chắc cũng chỉ nay mai.
Ba nhìn ra hồ:
- Anh phải đi làm đi chứ. Con trai lớn, thi đỗ thì đi làm, lấy vợ. Lông bông
mãi người ta cười cho.
Kim bảo chồng:
- Cậu khéo lên giọng ông cụ non, bác Phong còn kén chọn, chứ hớ điều gì mà cậu
phải dạy.
Phong cười:
- Thưa bà chị, nào tôi có kén chọn gì đâu? Chưa ai lấy tôi đó thôi.
Ba hỏi:
- Bao giờ chúng tôi mới được hân hạnh biết bà Phong?
- Tôi cũng chưa biết đặt tên đó vào ai. Nhưng anh chị chớ lo, tôi không muốn chết
già đâu.
Cả ba cùng cười. Chuyện bà Phong làm mất câu chuyện đi xa của vợ chồng Ba. Vầng
không khí nặng nề tan hết.
Ra về, Kim bảo chồng:
- Anh Phong lịch sự và vui vẻ tệ.
Ba không đáp. Kim lại sợ Ba hỏi đến câu chuyện cũ. Câu hỏi đó nàng không biết
trả lời ra sao, vì không bao giờ nàng nghĩ tới. Nhưng không. Đến lúc về nhà, Ba
không thêm một câu gì. Như mọi tối chàng lấy một cuốn sách, vặn to đèn lên giường
nằm, không phải cuốn Nietzsche hay Dostoevsky như mọi lần. Nay là quyển Voyages
của Capitaine Cook.
Đã khuya, Ba đặt sách hỏi vợ:
- Ừ, nếu tôi đi xa thì mợ ra sao nhỉ?
Không thấy trả lời, Ba quay lại; Kim đã ngủ. Ba ngắm vợ, nhìn người đàn bà lúc
ngủ, thường có nhiều cảm tưởng êm đềm. Nếu người đó đẹp thì lại càng thêm thi vị.
Tiếc rằng người đẹp đó đã thuộc quyền sở hữu của Ba, một sự làm giảm mất thú.
° ° °
Kim nằm nghiêng, quay ra ánh đèn. Đôi vú thẳng căng, phập phồng
theo hơi thở. Nàng giở mình, mấp máy cặp môi thắm, nói câu gì trong mộng. Giấc
ngủ đàn bà như giấc ngủ con nít, phẳng phiu, êm ấm.
Trước cảnh đó, Ba nghĩ đến việc sắp làm, có ý bất nhẫn. Có lẽ chàng sẽ phụ người
nằm đó. Phụ một người đã đem thân thể gửi vào mình, nhất là một người đàn bà,
Ba không nỡ. Kim, khi lấy chàng, đã đem cả hạnh phúc, tương lai gửi vào chàng.
Chàng đã nhận cái trách nhiệm đó, mà đêm hôm hợp cẩn là lúc ký tờ giao kèo. Có
lẽ Kim không nghĩ đến ý nghĩa sâu xa đó. Kim lấy chàng cũng như lấy một người
khác. Con gái lớn phải lấy chồng. Mà chán vạn người khác, như chàng, có thể làm
chồng xứng đáng của nàng. Nhưng Ba tự băn khoăn với ý tưởng mình.
Lúc ấy chắc Ba suy nghĩ lung tung lắm. Chàng trở dậy, ra ngoài ghế châm thuốc
hút. Bà mẹ vợ thức giấc đi vào hỏi:
- Anh còn thức à? Mấy giờ rồi mà chưa đi ngủ?
Ba giật mình. Hai tiếng chuông dõng dạc trả lời bà cụ, và phá tan cái lặng lẽ
gian buồng.
- Đi ngủ đi thôi, khuya rồi. Nên giữ lấy sức khỏe, mai còn đi làm.
Bà cụ ra. Ba lấy một phong thư xem, lần này không biết là mấy.
"Saigon, le 16 Juillet 19...
Anh Ba.
Đã lâu tôi không có thư thăm anh chắc anh cũng nghĩ đến thời giờ bó buộc của
dân đi làm mà tha thứ cho. Tôi vẫn nhớ tới anh và nhớ tới hồi nào anh nói chuyện
muốn đi xa, nhất là vào trong này. Thì vừa rồi trong hãng tôi khuyết một chân
thư ký. Tôi có xin với chủ định viết bảo anh vào. Tình cờ gặp Đức nói anh đã có
việc làm ở Hà Nội.
Đã có công xin, bỏ đi cũng uổng, mà tôi cũng chẳng quen ai nữa. Vậy nói anh rõ,
hoặc anh muốn thôi ngoài đó mà vô chăng? Lương bổng tuy không nhiều (90$00),
nhưng ở đây nhiều cảnh thú lắm, vào sẽ biết.
Nếu không thì anh coi trong bạn anh em mình, còn ai chưa có công việc, anh mách
giùm họ. Cần nhất là phải người cẩn thận tử tế. Anh xem sao rồi viết thư ngay
tôi rõ. Phải đi chuyến Claude Chappe đầu tháng Aout, đi đường bộ cũng vào hồi
đó mới kịp. Sẽ điện tôi biết, hoặc tìm tôi ở địa chỉ dưới này.
Trả lời ngay. Kính chúc anh chị bình an.
Tường
N.V.Tường
° ° °
Nguyễn Văn Ba mồ côi mẹ từ nhỏ. Năm lên chín, cha chết. Một
người chú đem Ba về nuôi, chú thương cháu, nhưng nhà đông con, công việc ở cả
tay vợ. Cái tình thương con mình hơn con người chẳng riêng người đàn bà nào.
Nhờ lời ủy thác của anh, ông chú cho Ba đi học. Từ lên mười đến mười sáu, Ba
theo học cùng với mấy đứa em. Mấy đứa này hình như hiểu rằng Ba tranh mất một
phần cơm áo của chúng nên ghét Ba, họp nhau thành bè đảng để hành hạ. Ba cũng
biết đó không phải chỗ mình. Một đôi khi thấy thím vuốt ve mấy đứa em, Ba lảng
ra cửa, phảng phất nhớ tới một người đàn bà đã bế ẵm Ba khi nhỏ. Người đó nhu
mì, trẻ đẹp. Lâu dần, hình ảnh đó cũng mất đi.
Ba không hay nói, suốt ngày chỉ lủi thủi một mình; lúc nào cũng khép nép, sợ
hãi. Khi đỗ bằng sơ học, và xin được lương vào làm lưu học sinh trường Bảo Hộ.
Ba bỏ nhà chú không chút quyến luyến. Trái tim đứa trẻ đã khô lại, vì thiếu
tình âu yếm của một người đàn bà.
Ba đã quen tính trơ trọi, dút dát. Khi anh em đua nhau nô đùa, Ba ngồi một chỗ
xem sách. Ba không chọn, quyển nào cũng đọc, nhất là các tiểu thuyết. Rồi Ba thấy
cuộc đời tẻ ngắt. Rồi đời chú Ba cũng thành chán ngắt. Nghĩ đến lúc thôi học sẽ
phải sống như vậy, Ba sinh trễ nải công việc nhà trường.
Thi đến nơi, Ba vẫn ngồi xem Le Joueur của Dostoevsky hoặc Topaze của Marcel
Pagnol.
Dostoevsky và Nietzsche là hai người Ba ưa hơn hết. Ba thấy ý tưởng Nietzsche rắn
rỏi, ngang tàng, và trong tiểu thuyết Dostoievski, những cuộc đời đầy đủ, mạnh
mẽ.
Anh em có nhắc:
- Thi đến nơi rồi mà anh không lo học ôn à?
Ba cười:
- Học làm gì?
- Học làm gì? Lạ chưa! Học để đỗ chứ học làm gì? Anh không muốn đỗ à?
- Không cần lắm. Nếu chỉ sống với cơm áo, thì dù không đỗ cũng sống được.
Trưởng, một người tâm tính giống Ba, nói:
- Anh Ba nói phải đấy. Chúng mình học những món vô ích, ra khỏi cửa trường là
quên hết. Sau này chúng mình bất quá chỉ cạo giấy. Anh Ba chỉ học được những
món dùng được suốt đời.
Lại hỏi Ba:
- Sau này anh định làm gì?
- Tôi muốn đi xa, làm giàu. Đời này cần phải có nhiều tiền, nhiều lắm. Có tiền
mới có hạnh phúc.
- Sao tôi thấy người ta bảo hạnh phúc ở ái tình?
- Tôi chưa có dịp được biết ái tình.
° ° °
Một hôm Ba gặp một người con gái ở nhà chú. Lúc Ba đến người
này đứng dậy về. Người thím níu áo giữ lại, mắt nhìn Ba. Chàng thấy người đó
đáng yêu lắm. Khổ người đầy đặn, khuôn mặt tròn trĩnh lắm. Ba nghĩ đến một gia
đình trưởng giả và bà mẹ phúc hậu. Cặp mắt bồ câu mỗi khi nhìn Ba, khiến đôi má
ửng hồng. Ba đem theo hình người đó vào trường. Buổi học tối, chàng ngồi vẽ nhảm
những con vật. Bất cứ con gì chàng vẽ cũng có cặp mắt người, một cặp mắt bồ
câu.
Anh em thì thào bên cạnh; Phong bảo Trường:
- Kìa nhìn Ba, mấy hôm nay tôi chỉ thấy hắn vẽ.
- Anh chưa biết à? Hắn mới phải lòng gái đấy, đương nghĩ thư viết cho người
yêu. Trước khi viết, phải tập vẽ.
- Có lẽ, vì vẽ là "thế giới ngữ".
- Phải rồi, chẳng những thế, có khi con vật mình vẽ lại biểu hiện được người
yêu.
Phong không hiểu. Trường giải nghĩa:
- Như con mèo là người hay nũng nịu; con hươu, những cô tân thời; con bò, những
chị hiền lành, ngu độn; còn con sư tử...
- Nói láo, dám khinh thường phụ nữ.
Họ khúc khích cười.
Ba ngồi nghĩ:
- Hay anh Trường nói phải, hạnh phúc ở ái tình?
Từ đấy, chủ nhật nào chàng cũng ra thăm chú. Một lần chàng thấy chú thím có
dáng suy nghĩ, nhưng vui vẻ, như sau một chuyện can hệ mà tốt lành. Thấy Ba,
người chú nói:
- Chúng tôi đương nói đến anh.
- Cháu cũng đoán vậy. Việc gì thế, chú?
- Anh ngồi đây chú nói cho nghe.
Bà Lý ở phố dưới có người con gái muốn gả cho Ba. Cô bé xinh, con một nhà giàu,
có lần Ba đã gặp. (Ba nhớ đến một đôi mắt). Bà Lý thương Ba hiền lành, ngoan
ngoãn, học giỏi (ông chú nhìn Ba, dằn mấy tiếng này) muốn gả cho Ba, nhưng phải
ở rể.
Ông chú tiếp:
- Nhưng anh cũng tự do như ở nhà. Anh nên thuận đi, chẳng còn đâu hơn nữa. Cô
Kim vừa đẹp vừa lành. Anh sắp thi ra, cần một gia đình, một cơ sở chắc chắn.
Chú tuy săn sóc đến anh, nhưng nhà nghèo, các em đông, anh đã rõ, nên nghe chú.
Người thím nói:
- Cô ấy nhiều vốn lắm. Khi bà cụ chết, lại được hưởng gia tài ở nhà quê.
- Nếu anh bằng lòng thì chú thím thu xếp, anh thi rồi sẽ lo công việc.
Ông chú chẳng cần phải nói nhiều. Nếu chưa biết Kim, chắc Ba đã bắt chước một
người nào trong tiểu thuyết, trả lời:
- Cháu không muốn lấy vợ. Cháu muốn yêu hết tất cả phụ nữ, mà không yêu riêng
ai. Cháu nghèo nhưng cháu không lo, mà đâu cháu có nghèo? Cháu giàu lắm. Tư tưởng
của cháu có sức mạnh bằng cái tủ két, tập ngân phiếu của các nhà tư bản. Cháu
không muốn có một gia đình hẹp hòi, không đủ cho cháu thờ phụng, chỉ làm vướng
chân cháu trong bước đường đời thôi!
Nhưng lúc ấy chàng thấy cặp mắt đầy tình tứ và đôi má ửng hồng.
Chàng trả lời:
- Xin tùy ý chú thím.
Người thím nói:
- Anh tinh lắm. ít nữa anh giầu cho chú thím vay ít tiền tiêu nhé!
° ° °
Ba đến nhà vợ, giang sơn có một cái rương với một chiếc va
li đựng quần áo và mấy quyển sách. Lúc đầu chàng thấy sung sướng như sống trong
một giấc mộng vàng.
Nếu Kim là gái giàu tư tưởng mới, nũng nịu như một con mèo, tân thời như một
con hươu theo lời Trường, thì Ba đã vui lòng quay về với đời no ấm. Chàng đã thấy
cuộc đời đầy đủ không còn ước mong gì.
Nhưng Kim không có tài đó. Cái thông minh, đảm đang của nàng chỉ đủ tính tiền
chợ, hay biên sổ thợ giặt. Ái tình của nàng gồm ở câu: "Chiều chồng lấy
con".
Một lần Ba xem tiểu thuyết, chỗ tả một đôi trai gái tự tình dưới bóng trăng.
Chàng thấy hay lắm, muốn đọc cho vợ nghe. Kim đương mắng thằng bếp về tội ăn bớt
tiền chợ. Chiều chồng, nàng cũng lên ngồi, vẻ mặt còn tức giận. Ba không để ý,
lấy giọng thật hay đọc đoạn văn cho có ý vị. Lúc xong, Kim nói:
- Thế có tức không? Chẳng thà nó hỏi xin ngay mấy xu thì ai không cho nó. Lại đỡ
lộn ruột.
Những buổi chiều mát mẻ, hai vợ chồng thường thơ thẩn ngoài vườn. Mặt trời đã
ngang hẳn, bóng cây nằm dài trên cỏ. Thỉnh thoảng gió đưa hai bông hoa sát vào
nhau, rồi lại rún rẩy xa ra. Những lúc này Ba thấy trong tâm nồng nàn. Ba ôm lấy
vợ hôn. Kim đẩy chồng ra kêu: "Rõ trẻ con!" và nhìn chung quanh như đứa
trẻ có lỗi sợ người lớn bắt được.
Ba sinh chán nản. Mấy tháng sau chàng đi làm cho một nhà buôn. Chàng như đã lấy
vợ được ba, bốn năm. Nếu có việc ngay từ trước thời kỳ mật nguyệt có lẽ dài hơn
ít nữa.
Quên hẳn vợ, chàng tìm thú khác. Bắt đầu chàng thay Âu phục, bỏ quần áo ta lụng
thụng. Chàng muốn biết những món cần thiết cho con trai thế kỷ này như: vặn xe
hơi, bắn súng, chụp ảnh. Chàng để dành hai tháng không đủ mua một cây vợt. Mỗi
lần lấy tiền của vợ lại phải kể sự tiêu dùng, tính từng hào, từng xu. Chàng
không ưa, đành dẹp ý muốn chơi ten-nít. Đi làm không đủ thù phụng nổi một điều
sở thích, chàng lấy làm bất bình, Ba lại đọc các văn sĩ khi xưa. Những tư tưởng
khô khan đã bỏ chàng, nay lại quay về. Ba vơ lấy, như người ốm vơ bát thuốc.
Ba thành hai người. Bề ngoài: ngày hai buổi đi làm, đứng đắn, hiền lành. Bên
trong: một khối óc đã chán nản, mệt nhọc, đối với đời mình như một người khách.
Một trái tim bồng bột, một ý muốn ngấm ngầm muốn vượt khỏi hiện cảnh, giống như
nước sông mưa lụt, chỉ rình phá vỡ đê.
Lúc đó, chàng nhận được thư của Trường.
° ° °
Chàng đọc bức thư bốn, năm lượt. Mấy dòng chữ đưa chàng đến
những nơi xa lạ, đầy cảnh vui thú. Chàng tưởng tượng một cuộc đời sung sướng ở
Nam, nơi nhiều con gái đã đẹp lại văn minh. Chàng nghĩ đến những nơi danh thắng
ở miền Trung. Rồi sau này, biết đâu chàng chẳng giàu có, sống một đời lãng mạn
như ai?
Ba giờ khuya. Chàng châm điếu thuốc nữa, lấy giấy bút viết thư từ biệt Kim. Viết
xong, chàng gật gù đắc chí, vứt điếu thuốc, vặn đèn, lên giường nằm. Kim thấy động
cũng thức dậy.
Ba thấy vợ xinh đẹp, nồng nàn hơn mọi ngày.
Kim được chồng yêu như đêm mới cưới, ngạc nhiên mà không hiểu vì sao. Khi xác
thịt đã mệt mỏi, Ba gối đầu lên cánh tay vợ, nằm thiêm thiếp quên hẳn chuyện
đi, chỉ biết người đàn bà ôm trong lòng và cuộc ái ân vừa qua. Khi Kim sẽ lay
chồng dậy, và đưa thức ăn sáng, Ba xé bức thư đã viết, vui vẻ đi làm.
Trưa về, thấy mấy người xúm quanh mâm cơm, chàng lại chán nản về tấn kịch ngày
nào cũng diễn. Chàng không muốn xem, không muốn đóng. Tiếng gọi phương xa lại
văng vẳng.
Sau mấy ngày do dự, một sự tình cờ làm Ba định ý. Ba về chậm vì có anh em rủ đi
chơi. Kim không bằng lòng, sinh chuyện ỉ eo. Ba càng bực mình. Chàng phân vân một
lần cuối cùng, rồi nghĩ:
- Ta còn sợ gì mà dùng dằng? Nếu chỉ khư khư trong cái gia đình hẹp hòi này thì
đời ta cũng chẳng đáng là bao. Mất đi, ta cũng chẳng thèm tiếc. Sự gì giữ ta? Vợ,
người đàn bà kia?...
Chàng quên hẳn Kim xinh đẹp nồng nàn trong cuộc ái ân đêm nọ. Chàng bĩu môi:
- Nếu không chờ được thì không thiếu gì người như ta, có thể làm chồng xứng
đáng của nàng.
Những ý tưởng trưởng giả cố giữ chàng một lần nữa. Nhưng ý Ba đã quyết. Ý tưởng
kia tựa như người hấp hối muốn níu lấy cái sống, thở dội lên một lúc rồi tắt
nghỉ.
Ba đi Sài Gòn.
Đỗ
Đức Thu
(Giải Thưởng Tự Lực Văn Ðoàn 1935)