NGÀY LẠC XỨ
lúc đã ném vào sương gì ngại nỗi mù
cơn xoắn vật con ngươi không ngưng nghỉ
ngày khánh tận rồi sao còn níu kéo
cuộc mơ hồ phảng phất mái tranh quê
em thoáng bóng thở ra hình lịm tắt
phía mây xa gấp gáp chảy qua mưa
anh ngọng nghịu trâu cỗi cằn nhớ cỏ
cỏ xanh um mà chẳng nhấm cho vừa
buồn trơ trất cho ngưòi lau áo tuyết
xác xơ rơi từng sợi mỏng manh mơ
còn mấy nỗi mà tái tê riết róng
đào thoát đâu cũng chạm những ngai thờ
niềm quan ải mù mưa không biệt lệ
chân bước mau mắt rớt rụng chân cầu
ừ đã thế thì thôi thì cứ thế
miễn là còn chắp nhặt nhớ thưong nhau
lúc đã ném trống không về dĩ vãng
là trái tim thất lạc chẳng ra gì
bị huyễn hoặc bởi con hồng con nhạn
lá vàng rơi chưa hẳn đã vàng thu
CUỐI ĐÔNG
rêu nhập ùa cơn mưa vào xuân rậm rịch
tóc vàng mắt xanh biết ai ngưòi riêng rớt tha hương
bọt sóng Thu Bồn bây giờ mới là huyền hư cõi thực
âm hồn giống như em quá hà
không tán không tan
bèo cứ giạt cứ phì phò xúc tuyết
ngụp sao đang
lạnh cóng rẻ xương rồi
vị quan đá ngày xưa có nhạo mình cũng đai râu mão giáp
con chó cưng xứ người liếm láp nỗi buồn đôi
di dân ạ uống đến quành quạnh tiếng
bèo nơi đâu bấu chặt cũng hên là
cuống rau muống mọc mầm quên rổ rá
cũng bày trò mướt mượt đến xanh da
thèm một chút hiếm hoi cù lần chơi vơi véo ngắt
em ỉm im thấm tháp nụ hôn đầu
phút hiện đại có ngưòi trải đời hôn bị sặc
sợ quýnh ngày chẳng kịp nữa mòn hơi
biết còn mai mang rêu rớt quay về
ực một tiếng ngực Thu Bồn âm ấm
XỨ XANG
Tháng tận tôi về thăm mộ chí
Môi nhớ mùi thơm hương ổi ta
Con chim lẻ bóng trên cành khế
Nhìn tóc người xưa bỗng hót oà
Mẹ ra trước cửa đêm thường mộng
Em hắt hiu chiều thấp thoáng am
Tiếng kinh cứu khổ chừng lay động
Tiếng kệ u trầm nhói cuống tim
Ao cũ vườn xưa con chó lác
Giếng rêu nhà bếp vẫn điêu tàn
Thắp hương chú út buồn không khóc
Người về phương viễn nhẹ nhàng hơn
Mười mấy giờ thôi cờ đã khác
Hôm qua nghe chưởi bữa nay mời
Anh em nhà nẫu nhìn khang khác
Không tự nhiên như buổi thiếu thời
Người vẫn sa đà trong tiệc rượu
Học đòi quan cách tụng pho kinh
Người ở phương về như thiếu ốm
Thấy học trò xưa giật cái mình
Còn mấy lần thăm quê xứ nữa
Thương bao nhiêu nữa cũng quay đầu
Tưởng gặp quê rồi thôi nước mắt
Nào ngờ nước mắt lại càng sâu
Nguyễn
Hàn Chung