Một giờ sáng, lạnh
con dế gục đầu vào khe cửa
khản giọng kêu bababababa…
Ba giờ sáng, lạnh
gió lạc giọng thổi ngoài hiên babababa…
bỗng rụng cành cây khô bên thềm nhà
Năm giờ sáng, lạnh
ly trà nóng, nghẹn
rưng rưng mắt con nhòa bóng ba…
*
Nebraska khoảng 1giờ sáng ngày 12 tháng 9 năm 2022. Con
đường hiu hắt ánh đèn vàng. Con đường hun hút vắng im. Chỉ có trăng
đi cùng má và các con gái. Út lái xe, tìm đường đến phi trường Kansas để
bay về California. Các con gái vừa nhận tin ba vừa đi xa. Bàng hoàng!
Thảng thốt!
Con đường khuya và ánh đèn hiu hắt vàng và hun hút vắng và lặng im lặng im. Chỉ có trăng đi cùng má và các con gái. Các con gái lặng im cố nén chặt mọi cảm xúc. Nén chặt đến độ đông cứng. Không chịu tin đó là sự thật. Trăng mười sáu lặng im giữa bầu trời mờ sương se lạnh, mải miết đồng hành cùng chiếc xe đơn độc trên nẻo đường dài thăm thẳm hun hút vắng. Chỉ có trăng đi cùng, vẫn đi cùng chiếc xe chở nặng đớn đau yêu thương. Ba ơi, qua khung cửa bên phải xe, con nhìn thấy ánh mắt nụ cười hiền hậu bao dung của ba in vào vầng trăng. Lần đầu tiên trong đời con hiểu thế nào là yêu thương đến đau đớn, ba ơi!
Má và các con gái tiếp tục vững vàng hướng về Cali với niềm
tin tuyệt đối, niềm tin mãnh liệt: Chúa đang ngự vào chiếc xe, gìn giữ tay lái
của Út, vây phủ phước hạnh quanh xe, bảo bọc che chở cho mọi người về tới nơi
bình an.
*
Ba ơi! Khi nghĩ về ba, chúng con luôn cảm nhận được niềm hạnh
phúc “yêu thương và được yêu thương.”
Ba ơi, chúng con cảm ơn ba đã cho chúng con niềm hạnh phúc đó.
Và hạnh phúc càng trọn vẹn hơn khi ba là niềm tự hào của chúng con, là Tấm Chắn
vững chãi cho mỗi chúng con. Tấm Chắn đó được nung đúc bằng chất liệu yêu
thương, nhân từ, độ lượng, tin cậy. Tấm Chắn đó vững chãi đến độ, dù chúng con
đứa đã có con có cháu, vẫn cảm thấy bé bỏng khi chạy về ôm lưng ba, dụi đầu vào
đó mà hít thở hương thơm tình phụ tử.
Ba ơi, nghĩ về ba, chúng con nhớ những câu chuyện ba thường
kể bằng giọng Quảng Ngãi mặn mà chân chất. Mỗi câu chuyện là một bài học làm
người. Bài học lớn nhất mà ba đã dạy chúng con là bài học Yêu Thương, bằng
chính cuộc đời ba: Thời loạn lạc, ngôi nhà ba má ở thị xã, luôn mở rộng cửa cưu
mang nhiều bà con ở vùng xôi đậu lên ăn tối, ngủ nhờ. Với chức vụ và công việc
của ba, ba đã cứu sống được bao người dân vô tội. Và còn nhiều việc nữa không
thể kể hết.
Rồi cơn lốc xoáy của lịch sử đã tung hê tất cả… Gia đình
mình tan đàn xẻ nghé. Bầy con của ba, đứa nhỏ nhất chỉ vài tháng tuổi, dại khờ
ngơ ngác, bơ vơ côi cút giữa bão tố cuộc đời. Đứa về quê nội, đứa theo má đến
miền đất sình lầy. Đời bầm dập nhưng chúng con vẫn luôn giữ gìn nếp nhà yêu
thương, hiếu thuận, đùm bọc lẫn nhau.
Còn ba, chốn lao tù khổ sai nơi rừng thiêng nước độc, đói lạnh
bệnh tật, cận kề bên cái chết, vẫn đêm đêm cặm cụi khắc tên cả gia đình trên
chiếc lược bằng vỏ đạn. Bầy con đông nên chiếc lược khá dài, dài theo niềm
thương nỗi nhớ. Miếng vỏ đạn thì lạnh cứng mà nét chữ của ba lại ấm áp mềm mại,
bởi ba đã gửi gắm vào từng nét chữ bằng cả trái tim yêu thương mong nhớ. Có lần
má đi thăm nuôi ba, dẫn theo đứa con nhỏ, đứa nhỏ đó giờ đã 50 tuổi, vừa kể lại
rằng ba cứ ôm chặt nó vừa hôn vừa nói “nhớ con quá… nhớ con quá…”
Rồi ba ra tù trong bộ quần áo màu nâu đất, xộc xệch rách rưới,
chân yếu mắt mờ, vàng vọt tiều tụy, suy sụp, kiệt quệ… Nhưng không lâu sau, ba
lại vững vàng, sáng suốt, vẫn là cây cổ thụ che chắn, định hướng tương lai con
cái. Lần lượt ba đem các em ở Quảng Ngãi vào Cần Thơ để đoàn tụ, học
hành.
Sau đó, may mắn đã đến với gia đình mình như nhiều gia đình
HO khác, ba đã dắt má cùng chúng con đến xứ sở nầy, để chúng con được sống cuộc
đời tự do, được hít thở bầu không khí trong lành.
Ba ơi, mảnh vườn nho nhỏ sau nhà được nhiều rau trái tươi
ngon, là những món quà yêu thương mà chúng con được nhận vào mỗi cuối tuần khi
về thăm ba má. Hổm rày chúng con ăn rau muống, thanh long, chúng con uống nước
lựu ép. Từng cọng rau xanh mượt, từng trái thanh long ngọt lành, từng hạt lựu đỏ
thắm, từng nhánh hoa thơm… Tất cả, tất cả… đều có bóng dáng ba cạnh má lom khom
chăm sóc gieo trồng, vun xới tưới tẩm.
Ba ơi! Từ bữa ba vắng nhà, chúng con luôn xúm xít cạnh má.
Cùng kể lại những kỷ niệm về ba. Có đứa kể, lần nọ ba tới nhà em, ba ho, em rót
nước mời ba uống. Ba cạn chén, em lại rót tiếp. Cứ vậy… nhiều lần… Tối, ba tủm
tỉm cười: “Chưa bao giờ ba được uống nước nhiều như bữa nay!” Em hỏi: “Sao ba hổng
biểu con đừng rót nữa?” “Bây lo cho ba, sao ba lại không uống!” Kể xong, em chậm
nước mắt: “Ba mình hiền quá! Thương ba quá!” Rồi chuyện đứa này bịnh, đứa kia bị
tai nạn… là ba gọi thông báo ngay để chúng con cùng chăm sóc nhau! Bao nhiêu kỷ
niệm, mà qua đó, chúng con mới nhận ra rằng ba luôn để mắt quan tâm từng đứa,
còn chúng con thì nhiều lúc vô tình với ba. Ba ơi, chúng con xin lỗi ba.
Vắng ba, nhà trống trải quá, đến nỗi đứa chắt mới 6 tuổi của
ba má, vừa bước vô nhà, liền hỏi “Ông cố đâu rồi”. Lúc về nó lại hỏi với vẻ mặt
ngơ ngác buồn: “Ông cố đâu rồi?”
Mấy năm gần đây, dù tuổi già sức yếu, ba vẫn chăm chỉ đi nhà
thờ, học lời Chúa, rất sốt sắng trong nhiều sinh hoạt của nhà thờ. Nhìn ba đứng
cạnh má trong ban hát, nhìn ba đọc kinh thánh, chúng con vui mừng lắm. Má con hằng
đêm vẫn thích nghe và hát Thánh ca. Bài nào má con thích, ba hăm hở in ra cho
má hát. Vậy đó, ba luôn dạy chúng con bằng chính việc làm của ba: Bài học về đức
tin, về tình nghĩa vợ chồng.
Ba ơi! Ba xa lìa nơi nầy đột ngột quá khiến cả nhà thảng thốt,
bàng hoàng, đau nhói, trống vắng, hụt hẫng… cứ ngỡ chỉ là giấc mộng, chỉ là giấc
mộng thôi mà ba ơi! Làm sao tránh khỏi nỗi buồn đau quặn thắt nhức nhối khi vắng
ba, ba ơi!
Nhưng, những lúc tỉnh táo, chúng con nhận ra: sự đột ngột đó
lại chính là ước nguyện của ba, vì trước phút chia tay, thân thể ba không hề phải
chịu đựng đau đớn. Chúa đã nhậm lời cầu xin của ba: Ba từ giã miền đất tạm nầy
thật bình an nhẹ nhàng.
Và chúng con cũng nhận ra rằng: Việc ba đột ngột rời bỏ cõi
tạm lại chính là lời nhắc nhở chúng con: Hãy sống tốt hơn nữa để khi nhắm mắt
xuôi tay, lòng được vui thỏa. Hãy sống bao dung độ lượng nhiều hơn nữa. Hãy sống
yêu thương nhiều hơn nữa, bởi vì, chỉ trong tích tắc… Phải, chỉ trong tích tắc
thôi, người ta có thể bất ngờ vĩnh viễn xa lìa người thương yêu của mình.
Vậy đó! Cho đến giây phút cuối cùng, cuộc đời ba vẫn là bài
học cho chúng con: Bài học làm người, bài học yêu thương.