Khác với những lần trước, chuyến qua Mỹ lần này, chúng tôi
quyết định đi vào Mùa Giáng Sinh, đón Tết Tây, Tết Ta cùng đại gia đình và kết
hợp thăm vài bạn bè, người quen. Và cũng vì dịp cuối năm mà chúng tôi may mắn
nhận được nhiều lời mời gặp gỡ, họp mặt.
Ngày hôm ấy tôi có tiệc tại nhà một người quen tại Garland, Texas và sau đó là gặp gỡ mấy cô bạn xưa ở chung trại tỵ nạn Thailand. Chả hiểu sao, chiều hôm ấy trời lại mưa, mưa từ lúc trưa cho đến chiều tối cứ lai rai mãi. Lúc gặp hai cô bạn tại quán cà phê Starbucks, ngồi nhìn qua khung cửa kính, đêm Texas rét mướt một màu mờ tối, chúng tôi ôn lại một quãng đời tỵ nạn với những cơn mưa tha phương nhớ nhà, nhớ quê hương đến não ruột. Bây giờ may mắn định cư trên nước tự do, lại là nỗi nhớ dạt dào những cơn mưa ở trại tỵ nạn, một thời gian khó bên nhau, nhất là những chiều mưa thổn thức nhớ nhung “người ấy” vừa lên đường đi định cư và bài hát tiễn đưa của TCS: “Ngày mai anh đi biển nhớ tên anh gọi về...” rồi viết vội mấy vần thơ:
Ngày mai anh đi, đường chia hai lối
Trời đổ mưa như nước mắt em rơi
Anh nắm bàn tay em, không muốn rời
Mưa xứ Thái mang nỗi buồn da diết
Mưa ở nơi đâu thì cũng thế thôi, nhưng khác là lòng người,
là hoàn cảnh là tâm trạng, nên buổi tối hội ngộ tại Starbucks tràn ngập tiếng
cười vui, nhắc lại biết bao kỷ niệm dẫu có vài giây phút chạnh lòng nhớ những bạn
bè khác.
Sau ngày Lễ Tết Tây, chúng tôi lên đường đi Houston. Đường
đi nắng đẹp, gió hiu hiu, nhưng khi đến Rest Area thì trời bắt đầu chuyển qua
âm u, mây đen kéo về giăng kín cả bầu trời. Đến Houston, vừa check in hotel
xong thì ôi thôi, mưa hạt lớn hạt nhỏ rủ nhau trút xuống phố phường. Chúng tôi
đến gặp một nhóm bạn cũ tại quán Long Café sau bữa ăn tối tại Kim Sơn. Bên
ngoài tối thui khi khu Mall bắt đầu lên đèn, vừa bước vào quán Café bị các bạn
tôi mắng vốn:
– Tại người Canada mang mưa gió lạnh lẽo qua đây, chớ Texas
xưa nay đâu có mưa não nùng bao giờ.
– Úi trời ơi, oan cho tôi quá. Canada của tôi chỉ nổi
tiếng với “đặc sản” lạnh và tuyết và tuyết, chớ mưa gió thì nơi nào mà chẳng
có! Nắng mưa là bệnh của trời/ Cớ sao mấy người lại đổ thừa
tôi?!”
Nói vậy thôi, các bạn mắng vốn là “mắng vốn yêu”. Ai mà nỡ
làm thế khi mà mấy năm trời, (có người gần ba mươi năm), mới được gặp lại cô bạn
yêu quý, từng chung nhau những ngày buồn vui thuở xưa (cùng có chút máu điên)
chứ? Cho nên, dẫu ngoài kia có bão nổi, giông tố phong ba, hay núi lửa sóng thần,
cũng chẳng cản nổi chúng tôi ngồi gần nhau, bên mấy ly café sữa nóng, râm
ran những câu chuyện đời.
Khi tàn buổi họp mặt (cuộc vui nào rồi cũng tàn), vì ông xã
và các con tôi đã về hotel từ trước, người được chọn đưa tôi về là cô bạn cũ,
cùng xóm, cùng trường, cùng lớp và là… bà con bắn cà nông tám ngày chưa tới (ba
của nó là anh họ của… anh rể tôi). Cô này nổi tiếng khi đi học bị cận thị nặng.
Vậy mà cô nàng hớn hở xung phong lái xe trên xa lộ từ Bellaire đưa tôi về hotel
dưới downtown. Mưa càng lúc càng nặng hạt, xa lộ rộng bốn năm làn xe lấp loáng
ướt dưới ánh đèn cao áp, đường trơn trợt, hai cây gạt nước trên kiếng xe đảo
qua đảo lại liên tục vẫn không xoá hết những vệt nước mưa lênh láng mịt mù. Cô
nàng tíu tít vừa lái xe vừa nói chuyện, tôi cố gắng không nói nhiều để nó khỏi
mất tập trung, mắt căng ra nhìn bảng đường phụ nó, tay trái tôi còn cầm cái
iPhone cho nó nhìn Googles Map. Tôi hồi hộp, run rẩy, không dám nói ra (vì biết
bệnh cận thị của nó quá mà, hồi đi học luôn luôn được ngồi bàn đầu). Nó vẫn
hăng say nói cười, lái xe dù tôi nhắc đi nhắc lại phải chạy cẩn thận mà vẫn phải
bị U-turn hai lần trong thành phố trước khi hoà vào freeway đông đúc. Tôi chỉ
biết ngồi nghe nó nói, ậm ừ cho qua rồi âm thầm đọc kinh để giữ vững tinh thần
đêm mưa gió bão bùng. Tạ ơn Chúa, cuối cùng nó cũng đưa tôi đến tận bãi đậu xe
của hotel, mưa vẫn ào ào, nhưng nó vẫn cao hứng đề nghị ra sân chụp vài tấm
hình “đưa em về dưới mưa” làm kỷ niệm và để bõ công nó diện đồ đẹp tối
nay. Gì chứ mục này tôi ủng hộ ngay và luôn (thật không hổ danh hai nàng tuổi
Ngựa, í lộn, tuổi Ngọ).
Buổi trưa hôm sau, tạm biệt Houston, gia đình chúng tôi trực
chỉ New Orleans. Chưa đầy mười phút trên xa lộ, những hạt mưa đầu ngày đã rơi lộp
bộp trên kính xe, trời lại vần vũ mây xám xịt. Càng tiến gần New Orleans thì
mưa càng dữ dội, có lúc chúng tôi phải chạy thật chậm, như rùa bò vì không thể
nhìn rõ phía trước dù chỉ vài mét. Vào cửa ngõ thành phố thì xui xẻo thay, vì
có tai nạn xe cộ ở phía trước, đường chỉ còn đúng một làn vì đang sửa chữa nên
cả hàng xe nối đuôi nhau chờ tại chỗ gần ba tiếng đồng hồ. Chạy đến French
Quarter thì trời tối mịt, cả nhà mệt rã rời, vào nhận phòng hotel xong đi bộ đến
nhà hàng gần nhất, ăn vội vàng bất cứ món gì trong menu, trở về hotel tắm rửa
và ngủ một giấc ngon lành, không mộng mị.
Khi tỉnh dậy sáng hôm sau, việc đầu tiên là tôi mở cửa sổ
xem có mưa hay không thì ông xã tôi đã nhanh nhẩu thông báo:
– Khỏi cần nhìn em ơi, mưa từ đêm qua vẫn chưa dứt.
– Trời đất, hổng lẽ mấy đứa bạn em nói đúng, là tụi
mình mang tuyết từ Canada qua đây, gặp nhiệt độ ấm nên chuyển thành mưa?? Nhưng
dù mưa hay không mưa, chúng ta vẫn phải ra đường, ngắm cảnh và chụp hình.
Nói là làm, chúng tôi mượn mấy cây dù tại hotel rồi kéo nhau
qua các khu phố, vào các cửa tiệm tranh, hàng lưu niệm, tiệm sách cũ, và thích
thú đứng dưới mưa nghe nhạc sống từ một quán bar giữa ban ngày. Trở về hotel sau
bữa trưa muộn khá ngon tại một nhà hàng Việt, tôi lên chương trình tiếp
theo:
– Chút nữa, tụi mình ra uống Café Du Monde nổi tiếng và ăn
bánh nóng hổi beignets là tuyệt vời.
Chồng tôi bàn ra:
– Hay đợi đến chiều xem mưa có bớt không?
– Em đã xem dự báo thời tiết rồi, phải đến 7 giờ mới hết
mưa, nghĩa là “sau cơn mưa trời lại… tối”, nên chúng mình vẫn cứ đi như dự định.
Em cần phải ra nhìn sông Mississippi huyền thoại và chụp hình.
– Ối dào, mưa gió thế này ra sông thấy gì? Mà con sông
này chảy qua cả chục tiểu bang, mình chờ dịp khác đến tiểu bang khác, có nắng đẹp,
lúc đó tha hồ chụp hình khoe trên Facebook (ổng hiểu ý tôi luôn á).
– Không! Dứt khoát là không! Đã đến đây rồi là phải ra
ngắm sông, dù là mưa. Mà chụp hình với cây dù bên sông cũng lãng mạn, phong trần
lắm chứ.
– Mà anh thấy con sông nào cũng như con sông nào, về
nhà ngắm sông Saskatchewan của Alberta mình cũng đẹp đó.
– Nói vậy mà nói được hà! Con sông Mississippi nổi tiếng
dài nhất Bắc Mỹ, em đã tương tư nó từ lâu rồi, khi còn rất trẻ ở Việt Nam học
trong sách English For Today, và nhớ có một bài hát của chính quyền Việt Cộng
sau năm 1975 muốn làm nản lòng làn sóng vượt biên rầm rộ: “… Và dòng
sông Mississippi, làm sao đưa em về nguồn, khi em đành lòng rời bỏ quê hương…”
Biết tính tôi cương quyết “biến ước mơ thành hiện thực”, sau
khi uống Café Du Monde, trong làn mưa trắng xoá, hai vợ chồng kéo nhau ra bờ
sông. Cây cầu xa xa ẩn hiện giữa màn nước và mây trời, mờ mờ ảo ảo, cũng “lung
linh huyền diệu”. Tôi cầm dù đứng tạo dáng đủ kiểu bên sông, chồng tôi làm phó
nhòm, cứ bấm lia lịa hơn cả chục tấm. Nhưng khi về hotel chỉ lựa được đúng một
tấm, mà chưa dám post lên facebook vì tóc tai ướt nhẹp, dính bệt vào nhau, mặt
mũi nhợt nhạt, phấn son tè le (nguyên văn lời ông xã tôi), chắc tôi chỉ giữ kín
trong album làm kỷ niệm với con sông.
Đó là cơn mưa cuối cùng của chuyến đi, vì sau đó, nắng vàng
rực rỡ suốt đường về Arlington, Texas và cho đến khi chúng tôi trở về
Canada.
Quả thật, gia đình tôi đã Mỹ du nhiều chuyến, nhưng có lẽ
chưa có chuyến nào lại gặp mưa nhiều như thế. Khi tôi ngồi viết những dòng chữ
này, thì Canada đang vào đỉnh điểm của mùa đông băng giá, thành phố của tôi tái
tê với nhiệt độ âm 32 độ C (tức là âm 25 độ F, hình như lạnh hơn cả Bắc Cực).
Tôi bỗng thấy thèm, thấy nhớ những cơn mưa mát lạnh nơi đất Mỹ vừa qua, những
cơn mưa kỷ niệm và ấm áp.