BẠC TÓC ĐÈN ĐÊM
đốt cháy niềm tin như đốt sợi tóc
bốc lên mùi khét
kêu cái xèo ngắn gọn
rồi xong
kỳ vọng làm chi ở những bám víu và vá víu
thời gian đang xói mòn hoài niệm
và ký ức bị lủng một lỗ quá to
làm thế nào định vị trái tim thật thà nhất
giữa rừng hoa hay rơm rạ
để treo lên đỉnh ngọn làm thần tượng tôn thờ
hơi hám văn minh không đủ an ủi
chỉ đem lại thật nhiều ảo tưởng như rượu và thơ
cạn ly tửu trần chữ nghĩa
khác chi giọt nước mưa rơi xuống giếng đời
bằng hữu xôn xao rồi bặt tiếng
chui vào hang động đầy góc tối
trăng soi trăm ngàn hình vật biến dạng
một đống câu hỏi chập chùng
chồng chất tình yêu, gia đình, bản ngã, quê hương
mấy con đường xao động đáy sâu tri kỷ
nỗi buồn vẽ lên những dấu hỏi và chấm than
cô đơn bạc tóc đèn đêm…
CHỮ NGHĨA ĐÀN HỒI
ta chạy nhảy với con mắt mù vì vui
có sáng ngời bao nhiêu cũng không thấy con đường mê lộ
ta cười to với trí khôn bị giam tù
tiếng át cả lương tâm bé nhỏ
ta nâng ly rượu nồng vô cảm
đắng trái tim chiều đông
và trôi bềnh bồng
nhẹ như rơm rạ
máu chảy nhưng ruột chưa mềm
miệng lưỡi dẻo như cao su
chữ nghĩa nghe tội nghiệp đàn hồi
lăn trầm như viên sỏi
không ngóc đầu lên nổi
vung tay đánh gió thấy đau
mùa bao dung chạy vòng vòng xin lỗi
cẩu một thánh giá hay tượng Phật
treo lên cao và ngắm
ve vuốt
đồi xanh có bóng ai qua nhanh
Thy
An