08 April 2023

CHƯA ĐÓNG QUAN TÀI CHƯA ĐỔ LỆ - Ngu Yên

Tôi để nguyên một ngày, từ sáng đến khuya,

cưa gỗ, đóng chiếc quan tài, rồi điêu khắc,

sơn màu xanh da trời, đục khoét dáng mây bay,

bên dưới khắc hình gà vịt nai thỏ

những con vật hiền lành làm bạn bên kia đời.

 

Không việc gì buồn hơn đóng quan tài

dù cho ai

phải có một cái xác

chia lìa trong đó.

Không thời gian nào trầm tư hơn lúc đóng quan tài

không nhớ sợ cũng phải nhớ

không muốn buồn cũng phải buồn.

Khi búa đóng xuống cộp, cộp, cộp …

Nhịp tim nhảy thịch, thịch, thịch …

Trí não vang lên chết, chết, chết …

Rồi một thứ gì nổi lên như da gà.

 

Mất một sự sống thân thiết từng sống chung.

Mất một mảnh đời la liệt kỷ niệm.

Mất nhắc nhở mình sẽ mất nhiều hơn.

Làm người cuối cùng là mất hết.

 

Cưa sáu miếng gỗ hình chữ nhật.

Đóng cái hộp, chết sao mà nhỏ quá.

Không có gì thảm thiết hơn tự tay đóng quan tài.

Tiễn biệt yêu thương đậy nắp là vĩnh viễn.

Cuối cùng, nghệ thuật chết đã sẵn sàng.

Búa đập vào tay chảy máu hồi nào không biết.

Ngồi bệt xuống đất nghe tiếng thì thầm:

“Thức dậy, lại đây”

“Có thức ăn ngon, ăn lần cuối đi con.”

“Lại đây, lại đây.”

“Nước đã ấm để lau sạch thân thể.”

“Lại đây, lại đây con.”

 

Không vẫy đuôi, không gừ gừ thân thiết.

Con lông xù đã im lặng từ hôm qua.

Ngu Yên