Minh lo nộp đơn xin việc làm dù còn vài tháng nữa mới tốt
nghiệp đại học. Hôm qua mẹ Minh đã góp ý:
– Con xin việc nơi nào gần nhà
mình, không ngoài tiểu bang, không ngoài thành phố là được.
Minh bực mình kêu lên:
– Mẹ ơi, sao mẹ “khoanh vùng” hạn
chế con vậy? Hồi con vào đại học mẹ bắt con không được chọn trường xa,
con đã chiều mẹ rồi. Nay con ra trường, mình cần job chứ job đâu cần mình, con
phải nộp đơn xin nhiều nơi mới có cơ hội tìm được việc làm tốt. Nếu mẹ không
thích đi xa thì cứ ở lại đây, con sẽ thỉnh thoảng về thăm mẹ.
Vừa nghe xong mẹ đã sụt sùi kể lể:
– Con nói thế là muốn bỏ mẹ hả. Nhà
có hai mẹ con, con đi đâu mẹ theo đó như ngày xưa con từng nói mẹ con mình
không thể xa nhau, mẹ luôn là tổ ấm của đời con. Mẹ đã quen đi lại trong thành
phố này và quan trọng là mẹ đang có công việc tốt đẹp tại tiệm may Lily.
Minh cũng mủi lòng thương mẹ chẳng
biết tính sao. Từ bé đến giờ Minh đã từng mong muốn thế. Đâu ngờ điều này cũng
thật phiền phức. Hay là ông trời đang… quả báo chàng?
Mẹ Minh khéo tay may vá giỏi, qua Mỹ
bà xin làm trong tiệm sửa quần áo của người Việt Nam, bà thay đổi vài tiệm, khi
thì chủ khó tính, khi thì tiệm khá xa nhà bà đi làm thấy oải, đúng lúc này thì
một bà Mỹ, khách hàng sửa đồ quen thuộc của bà giới thiệu bà đến tiệm may sửa
quần áo “Lily” của người Mỹ, địa chỉ tiệm rất gần nhà là mẹ thích rồi, qua ba
tháng thử việc người chủ nhận thấy sự làm việc tận tụy và khả năng tay nghề của
bà nên đã nhận bà vào làm chính thức, trả lương hậu, benefit đầy đủ, ngày làm 8
tiếng rõ ràng không như tiệm Việt Nam có khi hết giờ chủ cần bà vẫn phải ở lại
làm cho xong việc để giao cho khách mà chẳng được trả thêm đồng nào. Chủ tiệm
Lily cần người thợ như bà và quý mến bà lắm, bà cũng mến chủ. Quen chỗ quen việc,
bà muốn làm việc ở đây cho tới khi về hưu hay lúc mắt mờ tay run không cầm nổi
cây kim sợi chỉ mới thôi.
Minh đang hào hứng với kế hoạch ra
trường có công việc vừa ý rồi sẽ tính tới chuyện kết hôn với người yêu
Scarlett. Đi bất cứ nơi đâu, mỗi tiểu bang hay thành phố lạ đều cho Minh những
cảm giác tò mò thích thú. Minh sẽ làm quen nơi ấy, sẽ làm việc và xây dựng
tương lai. Đối với chàng điều quan trọng là có job chứ không phải gần nhà hay
bám mãi vào một thành phố như mẹ chàng. Bà không muốn thay đổi nơi chốn, không
muốn phải học từng con đường con phố và xin việc làm lại từ đầu.
Điều Minh lo ngại nữa là Scarlett
là người Mỹ mà mẹ chàng mấy lần đã tuyên bố để nhắn nhủ “cảnh báo” trước với
chàng:
– Mẹ làm nghề sửa quần áo giao tiếp
với hầu hết khách là người Mỹ, mẹ đã gặp nhiều người Mỹ tử tế rộng lượng cho tiền
tip hậu hĩ còn hơn tiền công và nhất là chị chủ tiệm người Mỹ rất thân thiện dễ
thương. Tóm lại mẹ quý mến người Mỹ lắm nhưng sau này mẹ không muốn con dâu mẹ
là người Mỹ, phải là người Việt Nam.
Bởi thế Minh chưa dám hé môi cho mẹ
biết về Scarlett chứ đừng nói tới chuyện đưa nàng về ra mắt mẹ. Thế là cả hai
việc trọng đại của cuộc đời Minh phải qua vòng duyệt xét vô lý của mẹ.
Cách đây vài năm mẹ con Minh ở trong khu chung cư rẻ tiền
nhưng là tổ ấm của hai mẹ con kể từ khi cha Minh qua đời. Mẹ đi làm may sửa quần
áo nuôi Minh ăn học. Thỉnh thoảng khi thì máy lạnh khi thì vòi nước khi bóng
đèn hư thế là chú Hưng lại đến sửa. Chú Hưng làm việc full-time chuyên sửa chữa
điện lạnh, ngoài ra chú còn biết thêm về điện nước nên được chủ trọng dụng, chú
được cấp một căn phòng trong chung cư nên bất kể ngày đêm chung cư luôn có sẵn
thợ, mỗi lần đến chú Hưng chuyện trò vài câu với mẹ thành quen, chú Hưng hay
cho Minh quà, đáp lại mẹ mời chú bữa cơm khi tình cờ chú có mặt.
Cứ như thế thì Minh quý mến chú
Hưng biết bao. Nhưng một hôm Minh đi học về sớm bắt gặp chú Hưng đang nắm tay mẹ
âu yếm tỏ tình thế là Minh nổi giận phản ứng dữ dội đuổi chú Hưng ra khỏi nhà mặc
cho hai người đã thay phiên nhau giải thích họ yêu nhau và muốn chính thức
thành vợ chồng cùng lo cho Minh tiếp tục học hành. Minh đe dọa chú Hưng nếu
không tránh xa mẹ, Minh sẽ “thanh toán” chú về tội dụ dỗ bà mẹ độc thân, chia rẽ
tình mẹ con. Minh đe dọa mẹ, sẽ bỏ học, bỏ nhà đi hoang cho mẹ được tự do thảnh
thơi ở với người ta. Bà sợ quá đã năn nỉ con và thề hứa với con sẽ dứt khoát
quên chú Hưng. Để chứng minh điều đó bà đã chuyển nhà đi thuê ở chung cư khác
và cắt đứt liên lạc với chú Hưng. Năm đó mẹ 45 tuổi và Minh 17 tuổi.
Bây giờ Minh mới biết mình đã ích kỷ,
đã quá đáng, mẹ còn trẻ, mẹ cũng cần có cuộc đời riêng của mẹ. Chàng tiếc rẻ và
ân hận, giá ngày ấy Minh đừng cấm cản, để mẹ tái giá với chú Hưng thì ngày nay
mẹ có chú Hưng bên cạnh thương yêu và chăm sóc đỡ đần, cuộc đời đỡ cô đơn và mẹ
sẽ tự tin hơn, bao dung hơn. Mẹ không cần bám theo Minh từng bước trong cuộc sống
nữa và Minh cũng yên tâm sống cuộc đời riêng của mình.
Minh chợt lóe lên một ý tưởng sẽ đến
tìm chú Hưng. Chàng cầu mong chú vẫn chưa lấy ai, còn kịp cho chàng giúp mẹ nối
lại chuyện tình dang dở, hay ít ra chú cho mẹ chàng những lời khuyên vì mẹ
từng quý mến chú Hưng, tin cậy và nghe lời chú lắm. Trở về căn chung cư cũ với
hi vọng mong manh Minh vừa mừng vừa cảm động nhớ lại bao kỷ niệm nơi đây. Chàng
vào office hỏi thăm về chú Hưng thợ bảo trì của chung cư. May quá chú vẫn
còn làm việc ở đây.
Chú giống mẹ có năng khiếu nghề nghiệp, tận tụy với
nghề và làm việc nơi nào vừa ý thì ở lại dài lâu, có lẽ vì thế mà họ hợp nhau,
yêu nhau. Biết đâu tình yêu của chú dành cho mẹ cũng chung thủy dài lâu như thế,
chú vẫn yêu thương mẹ như mẹ vẫn yêu thương chú.
Minh hồi hộp ngồi đợi. Khi vừa thấy
Minh với vẻ mặt căng thẳng chú Hưng lo ngại:
– Chú không còn liên lạc với mẹ
cháu từ lâu rồi, cháu đừng tìm chú làm bậy à nhe.
Minh phải cười cười cho chú an tâm:
– Cháu ghé hỏi thăm chú giờ này sống
ra sao thôi mà.
Chú Hưng vẫn dè dặt:
– Bình thường…
– Ý cháu muốn hỏi chú lập gia đình
nữa chưa?
Bây giờ chú Hưng mới thực sự yên
tâm, chú tâm sự:
– Chú chưa yêu được người phụ nữ
nào như đã yêu mẹ cháu. Thà ở vậy còn hơn lấy đại cháu à, đời chú đã một lần
gãy đổ nên chú sợ lắm.
Minh cũng tâm sự với chú Hưng,
chàng xin lỗi chú Hưng và mong muốn hai người nên nối lại tình xưa.
***
Chiều thứ bảy Minh nhờ mẹ làm một bữa cơm để đãi hai người bạn.
Bà tưởng là hai đứa bạn thân của Minh thỉnh thoảng có đến chơi nhà. Bà đã
vui vẻ làm vài món ăn thật ngon. Khi tiếng chuông cửa reo Minh biết ngay là người
khách thứ nhất: chú Hưng, chàng đã rút lui vào trong phòng. Người ra mở cửa là
mẹ chàng. Vừa thấy người xưa bà ngạc nhiên và hoảng hốt kêu lên:
– Trời ơi! Sao anh đến đây?! Tôi đã
thề với con và cấm anh không được tìm tôi mà.
– Hãy nghe anh nói…
Mẹ Minh vẫn khăng khăng gạt đi:
– Anh khỏi cần nói, ra khỏi nhà tôi
ngay nếu không muốn đổ máu. Thằng Minh nó đang ở nhà đó. Tôi van anh, tôi xin
anh.
– Anh nhớ em quá… Hơn 5 năm trời
anh mới gặp lại em.
Giọng bà nghẹn lại:
– Chính xác cho đến ngày hôm nay là
5 năm 2 tháng và 13 ngày. Nhưng tôi vẫn phải… mời anh ra khỏi nhà.
Minh xuất hiện, reo lên trêu chọc mẹ:
– Mẹ ơi, một là mẹ có trí nhớ tuyệt
vời, hai là mẹ vẫn thương yêu chú, đếm từng ngày xa cách chú. Chính con tìm chú
và mang chú trả về cho mẹ. Con xin lỗi đã làm mất đi mấy năm trời tươi đẹp của
hai người.
Nói xong Minh đi vào trong phòng
cho hai người cùng mừng vui tái ngộ. Lát sau lại có tiếng chuông cửa reo, mẹ
Minh lại là người ra mở cửa, thấy một cô gái Mỹ bà hết sức ngỡ ngàng, hoang
mang và lẩm bẩm: “Không lẽ cô này là khách hàng sửa quần áo ở tiệm Lily, hôm
nay tiệm đóng cửa cô ta tìm đến tận nhà mình phàn nàn mắng vốn? Mà sao cô
ta biết địa chỉ nhà mình nhỉ?” Trong nghề nghiệp may sửa quần áo là làm dâu
trăm họ, dù khéo léo đến đâu cũng không thể vừa lòng hết mọi người mọi lúc, bà
đã vài lần bị khách bắt đền phải sửa đi sửa lại, thậm chí có người hối hả đòi lấy
ngay, lấy gấp. Bà luống cuống:
– What is… your name?
Cô gái Mỹ còn đang ngẩn ngơ bà lịch
sự hỏi thêm:
– Tell me what’s wrong with your
clothes. I will fix ít…
Minh lại từ trong phòng đi ra,
chàng vui vẻ chỉ cô gái và giới thiệu:
– Mẹ ơi, không phải khách hàng sửa
quần áo của mẹ đâu. Đây là Scarlett bạn học cùng với con và cũng là… người yêu
của con.
– Ủa cô gái này là… là… là bạn gái con hả? Vậy mà làm mẹ hết hồn.
Scarlett cúi đầu chào lễ phép như một cô gái Việt Nam dù tiếng Việt của cô còn
ngọng nghịu líu ríu:
– Con… kính… chào… bác… ạ.
Bà có chút cảm động khi thấy cô gái xinh đẹp người Mỹ nói tiếng Việt lúng
túng.. Minh tiếp tục lấy cảm tình của mẹ:
– Vâng Scarlett là bạn gái của con, cô ấy đang học tiếng Việt và học nấu nướng
các món ăn Việt để hòa đồng trước là với nhà mình sau là với cộng đồng Việt đó
mẹ.
Mẹ Minh mỉm cười nhìn Scarlett:
– Sit down. Please… À quên… cháu hiểu tiếng Việt mà. Mời cháu ngồi.
Rồi bà trách yêu Minh:
– Con mời hai người khách làm mẹ thật bất ngờ.
Cả nhà cùng ngồi vào bàn ăn vui vẻ. Minh đã chuộc lỗi với mẹ và chú Hưng. Chàng
đã hiểu tình yêu của chú Hưng dành cho mẹ và tình yêu của mẹ vẫn y nguyên cho
chú Hưng kể từ ngày bị chàng phân ly. Tương lai đang ở phía trước. Minh tin rằng
chàng và chú Hưng sẽ giúp mẹ hiểu, chấp nhận Scarlett là con dâu tương lai, cô ấy
sẽ là nàng dâu ngoan hiền như cô gái Việt trong ước mơ của mẹ và nhất là Minh sẽ
có thể nộp đơn xin việc bất cứ nơi đâu.
Chàng sẽ là con chim tung cánh vào cuộc đời và mẹ mãi mãi vẫn là tổ ấm yêu
thương.