Mặt đất khô cứng dưới lưng cô. Trong bóng tối, cô không
nhìn rõ khuôn mặt của gã. Nhưng cái mùi của gã thì nồng nặc bao trùm lấy cô, một
cái mùi tổng hợp của mồ hôi, thuốc lá, gia vị món ăn… khiến cô muốn lộn mửa. Và
thân hình to béo của gã đè nặng lên người cô. Cuộc tra tấn thể xác bắt đầu. Cô
nhắm mắt lại, nghiến chặt hai hàm răng, thậm chí nín thở. Như thể đang tự đóng
mọi giác quan lại. Và cố gắng không suy nghĩ gì hết. Như một cái xác. Cô ước gì
mình là một cái xác thật sự, ước gì mình có thể chết đi ngay tức khắc. Nhưng tận
sâu thẳm bên trong, cô biết mình không thể chết, không có quyền chết. Một phút,
hai phút, năm phút… hay hàng thế kỷ đã trôi qua cho đến khi gã dừng lại, nằm vật
qua một bên…
Cho đến tận bây giờ, dù đã kỳ cọ tắm rửa hàng bao nhiêu lần, cái mùi của gã vẫn bám chặt lấy ký ức cô, cũng như cái cảm giác cơ thể bị vấy bẩn, mãi mãi không bao giờ có thể gột sạch…
***
– Alo.
– …
– Alo. Có chuyện gì vậy? Sao em
không trả lời, sao lại khóc? Em làm anh lo quá.
– Không, không có gì. Bao giờ anh
qua đây?
– Anh nói rồi, mẹ anh đã khỏe lại,
anh có thể yên tâm mà đi, tiền mọi thứ anh cũng đã gom đủ. Sang tuần tới là anh
bắt đầu lên đường. Chỉ vài tháng nữa là chúng mình sẽ gặp lại nhau thôi. Hai đứa
chịu khó làm ăn, chỉ vài năm là trả hết nợ cho chuyến đi, thêm vài năm nữa là
có ít vốn quay trở về Việt Nam lại… Cố gắng lên em.
***
Người chủ tiệm
nails, Hà, phân trần:
– Em thấy đấy, làm ăn đâu có ai muốn phá sản hay đóng cửa. Nhưng thật sự là giữa
mùa dịch này, đối với những người có nhiều vốn thì người ta gồng được, chờ qua
dịch mở lại, còn chị thì không nhiều vốn mà lại vừa một cái tiệm Nails, một cái
nhà hàng, chịu hết nổi, phải đóng một cái thôi.
Từng câu từng câu của Hà vang lên lùng bùng trong tai Linh. Hà còn nói nhiều nữa
nhưng Linh không nghe gì vì đầu óc cô đã chìm trong những suy nghĩ lo lắng, buồn
phiền. Phát hiện ra điều đó, Hà dừng lại, nhìn cô gái ngồi trước mặt một cách
ái ngại.
Trong số tất cả 10 người thợ làm móng của Hà thì chỉ 4 người là có giấy tờ sống
hợp pháp hoặc đang theo học đại học ở Anh, còn lại là dân nhập cư lậu, không một
mảnh giấy lận lưng. Nhưng trong 6 người đó, hoàn cảnh của Linh là đáng quan tâm
nhất, vì cô chỉ mới đến Anh đâu như 8, 9 tháng và đang mang bầu hơn 8 tháng thì
bây giờ tiệm lại phải đóng cửa. Và lúc này cô ngồi đó, mặt cúi xuống, tay vân
vê tà áo, mặt buồn xo. Mái tóc mỏng lòa xòa ngang vai, vóc dáng nhỏ bé, cao chỉ
hơn thước rưỡi, dù đã 24, 25 tuổi nhưng trông Linh như mới 16, 17. Ngay cả cái
bụng bầu vượt mặt cũng không làm cho cô có vẻ gì như một người sắp làm mẹ.
Thấy Linh vẫn ngồi im lặng, Hà mở ngăn tủ phía dưới cái quầy tiếp tân, lấy ra một
phong bì mỏng, đặt lên quầy trước mặt Linh vừa nói:
– Em cầm lấy ít tiền. Những đứa
khác thì chị không lo, chúng nó ở đây lâu rồi, chúng nó sẽ tìm được nơi khác
nhanh thôi. Riêng em thì hoàn cảnh mới qua nên chị có gọi hỏi một người bạn ở
London, tiệm cũng đang tạm đóng cửa trong mùa dịch, nhưng sẽ mở lại. Em ráng cầm
cự qua mùa dịch, đến làm cho cô ấy. Địa chỉ, số điện thoại của cô ấy trong này.
Linh lí nhí:
– Cảm ơn chị.
Linh cầm cái bì thư, nhét đại vào trong túi áo khoác. Và đứng dậy, chào rồi đi
ra. Vừa bước ra khỏi cửa, lóng ngóng thế nào cái phong bì từ trong túi Linh rơi
xuống đất, vài tờ tiền mệnh giá £20, £50 rơi ra. Linh vội vã cúi xuống nhặt cả
tiền, cả phong bì cho vào cái túi cầm trên tay, một cái túi vải dây rút có vẽ
hình bản đồ Việt Nam. Rồi cô bước đi, chiếc áo rộng thùng thình che cái bụng bầu,
vai gầy dáng mỏng liêu xiêu. Nhìn từ phía sau và trong mắt người bản xứ, Linh
càng giống một thiếu niên hơn là một phụ nữ đã trưởng thành.
Nhìn theo Linh từ bên trong khung cửa kính chạy dài suốt mặt tiền cửa tiệm cho
tới khi cô đi khuất, Hà thở ra rồi lại mở tủ, lấy tấm bảng nhỏ viết sẵn, đi ra
treo bên ngoài cửa. Tấm bảng, viết bằng thứ tiếng Anh không được chuẩn, thông
báo đóng cửa tiệm vĩnh viễn vì lý do đại dịch và làm ăn thua lỗ.
Khi đóng cánh cửa lại từ bên trong và ngồi xuống ghế, Hà đã hoàn toàn quên mất
Linh để quay trở lại với những phiền muộn, lo âu của chính mình. Như vậy là cái
tiệm Nails mà cô gầy dựng hơn ba năm nay buộc phải đóng cửa vĩnh viễn! Càng
nghĩ càng xót không chịu được. Tiên sư cái thằng đại dịch, tiên sư cái thằng
COVID. Hà lầm bầm chửi.
***
Buổi sáng sớm.
Một con đường vắng phía sau một dãy nhà kho. Sao mọi vật xam xám, nhờ nhờ như
đang phủ một lớp sương mù?Một chiếc xe tải dài, phía sau có container đông lạnh
đang đậu bên đường, cửa xe phía sau mở nửa chừng. Một xác người nằm dài trên mặt
đất, ngay gần cửa xe, như thể bị rớt từ trong xe xuống. 2 cái xác nữa, một người
phụ nữ tóc dài rũ rượi, hai cánh tay thõng xuống, bên cạnh là hai cái chân của
một người đàn ông khác thò ra, nhợt nhạt. Người tài xế da trắng đứng gần chiếc
xe có vẻ rối trí, hoảng hốt, đang gọi điện thoại. Một thứ tiếng nước ngoài xa lạ.
Cái xác nằm ngửa dưới đất là của một thanh niên người Việt chừng 25, 26 tuổi,
không mặc áo, chết vì nóng và ngạt, trước ngực còn đầy những vết cào rướm máu.
Khuôn mặt người thanh niên với đôi mắt mở to trừng trừng nhìn lên bầu trời xanh
xám trên cao. Chiếc điện thoại vẫn còn cầm chặt trong bàn tay co quắp lại.
Có tiếng còi
xe cảnh sát, xe cứu thương từ xa đang tiến đến gần…
Linh giựt mình tỉnh
giấc. Tiếng còi xe thực đến nỗi cô như vẫn còn nghe thấy, ngay cả khi tỉnh giấc.
Và đôi mắt trừng trừng nuối tiếc cuộc đời kia rõ đến mức trái tim Linh thắt lại.
Dù buồn ngủ hết sức nhưng Linh cố chống cự, vì cô biết nếu rơi vào giấc ngủ trở
lại, giấc mơ kia sẽ lại tiếp nối. Vận dụng tất cả sự cố gắng, cuối cùng Linh
cũng ngồi dậy được. Và khi đã ngồi dậy, cơn buồn ngủ cũng trôi đi. Linh ngồi, gục
đầu vào hai bàn tay, hai vai rũ xuống.
Bao nhiêu đêm rồi cô mơ thấy những giờ phút cuối cùng của Việt? Khi thì
Việt và những người khác hoảng loạn, đập cửa, kêu gào tuyệt vọng trong cái
thùng container tối om, bít bùng, nóng bức như cái hòm di động, khi thì Việt vật
vã hớp những hớp không khí cuối cùng, mắt trợn ngược lên như con cá mắc cạn. Và
đêm nay cô lại mơ thấy cái xác của Việt bị rơi ra ngoài, trên nền đất…
Linh với tay bật cái đèn ngủ đầu giường. Không biết làm gì, Linh mở điện thoại
ra nhìn giờ. Gần 4 giờ sáng.
Một cách máy móc Linh mở phần tin nhắn, đọc lại tin nhắn cuối cùng của Việt vào
cái ngày định mệnh ấy. “Anh xin lỗi. Anh không thở được. Nhiều người đã
chết, có lẽ anh cũng vậy. Anh xin lỗi vì không bảo bọc được cho em suốt đời như
đã hứa”. Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống gò má Linh. Những tin nhắn
Việt gửi từ lúc bắt đầu chuyến đi cho đến phút cuối cùng Linh đã đọc đi đọc lại
không biết bao nhiêu lần và lần nào Linh cũng khóc, vậy mà Linh cứ tưởng nước mắt
mình cạn khô rồi sau hai ngày nằm vùi khóc không ăn không uống, khi hay tin Việt
và những người Việt Nam khác đã chết trong chiếc container trên đường nhập cư lậu
vào nước Anh.
Khi đó cái bầu trong bụng Linh đã 5 tháng. Nhiều lần gọi điện thoại cho Việt,
cô muốn nói sự thật cho Việt nghe về cái thai nhưng rồi cô không sao mở miệng
được, chỉ khóc. Việt lại tưởng là cô buồn, cô đơn ở xứ người nên ra sức dỗ
dành. Cô tự nhủ thôi cứ để khi Việt qua rồi hãy nói, nếu Việt thông cảm thì tốt,
nếu Việt không chấp nhận thì cũng đành chịu… Nhưng rồi Việt đã bỏ cô mà đi mãi
mãi…
Trong những ngày khác cô lại đau đớn với ý nghĩ nếu hai đứa cùng đi một chuyến
với nhau, nếu mẹ Việt không đổ bệnh bất ngờ, có lẽ Việt vẫn còn sống, và có lẽ
chuyện đó đã không xảy ra với Linh, trong cánh rừng xa xôi của nước Pháp, những
ngày khắc khoải chờ sang Anh…
Nếu và nếu… Những chữ “nếu” không bao giờ xảy ra…
Linh ngồi lặng lẽ trong đêm. Căn buồng nhỏ hẹp mọi khi có đến ba người cùng
thuê ở, nhưng hai cô kia đã quay trở về Việt Nam tháng trước vì mùa dịch, nhiều
tiệm nails đóng cửa, không có việc làm.
Có quá nhiều lý do để Linh không quay về Việt Nam. Món nợ quá lớn vay để có tiền
cho chuyến đi chưa trả được bao nhiêu. Không chỉ là tiền, cô đã trả giá quá đắt
để đến được đây. Và giải thích làm sao với mẹ, với mọi người về cái bụng bầu
này?
Linh cũng không muốn nhìn thấy căn nhà tuềnh toàng xập xệ chỗ thì bằng gạch, chỗ
thì gỗ, có chỗ lại vá víu tạm bợ bằng bìa carton, mảnh vườn xác xơ, thân hình bất
động khô héo của người cha nằm dán trên giường từ nhiều năm nay sau một tai nạn
giao thông, khuôn mặt buồn rầu, hằn nét chịu đựng của người mẹ cả đời lam lũ,
những đứa em lau nhau giành nhau từng cục đường đen, từng miếng cá khô…Tất cả
đang mong cô gửi tiền về, chứ không phải chờ nhìn thấy cô trở về với hai bàn
tay không. Càng không phải với một cái bụng bầu, thêm một gánh nặng cho cái gia
đình vốn đã bị cuộc đời đè đến không thở nổi từ lâu.
Hai người bạn làm nails kia, dù chỉ mới quen nhau từ khi cùng sống, cùng làm
nghề ở đây nhưng có đủ lòng trắc ẩn trước bi kịch của Linh, đã nhét vào tay
Linh những tờ tiền nhàu nát và lời chúc may mắn trước khi trở về Việt Nam.
Linh đứng lên đi vào toilet. Cô mở vòi, rửa mặt, vốc từng bụm nước lạnh vã lên
mặt. Nước lạnh làm cô tỉnh ngủ hẳn. Đột nhiên Linh cảm thấy đau nhói ở bụng. Cô
gập người xuống, nhăn mặt vì đau, định đứng thẳng người lên thì lại một cơn đau
khác ập tới, cô oằn người ôm lấy bụng. Một ý nghĩ hoảng hốt: không lẽ, nhưng
mình còn ít nhất mười ngày nữa mới đến ngày sinh kia mà. Giá mà mấy cô bạn kia
còn ở đây. Những cơn đau nối tiếp, mỗi lúc một dồn dập, dữ dội hơn. Linh không
nén được những tiếng rên.
Giữa hai cơn đau, Linh cố gắng bước ra ngoài, chộp lấy cái điện thoại định gọi
cấp cứu. Nhưng rồi mình sẽ nói gì? Tiếng Anh thì chỉ lõm bõm vài chữ. Rồi nếu
người ta phát hiện ra sống không giấy tờ, đuổi về VN? Sự nhút nhát và nỗi sợ bi
đuổi về còn lớn hơn cả nỗi sợ chết. Đã đến nước này thì một liều ba bảy cũng liều.
Ở nhà Linh từng giúp mẹ sinh em út, rồi lại giúp chị dâu sinh con, chẳng có gì
phải sợ hãi. Linh cố chịu đựng cơn đau, lấy cái túi đựng đồ chuẩn bị sẵn để đi
sinh dưới chân giường rồi trở lại toilet, lót một cái khăn ra sàn và ngồi bệt
xuống.
Linh nửa nằm nửa ngồi trên sàn toilet nhoe nhoét máu, quần vắt trên nắp bồn cầu,
hai chân dạng ra, một cơn đau ập tới, cô vớ lấy một cái khăn nhét vào miệng để
chặn tiếng thét, cô quằn quại người vì đau.
Trong cơn đau Linh thì thầm với Việt: “Anh ơi giúp em.”
Có phải là linh hồn Việt đã nghe lời van xin của cô hay đứa bé biết thân biết
phận mà chui ra rất nhanh. Một hình hài nhỏ bé, làn da nhăn nhúm, một màu da sẫm
hơn màu da của mẹ nhiều, khắp thân người nhớp nháp chất nước ối và máu, chuồi
ra trên sàn như một con cá, đôi mắt nhắm nghiền nhưng cái miệng đã mở ra khóc rất
to. Một đứa con trai. Linh tránh nhìn đứa nhỏ như thể việc không nhìn, không
suy nghĩ sẽ giúp cô không có bất cứ cảm xúc hay ký ức gì với cái sinh linh bé
nhỏ, xa lạ kia. Cô lấy cái kéo cắt dây rốn, dùng sợi chỉ buộc cuống rốn, làm vệ
sinh cho cả hai rồi bế đứa nhỏ được bọc đứa trong cái khăn dày, lết ra ngoài. Đặt
đứa nhỏ lên giường, Linh cũng nằm vật xuống một bên và thiếp đi.
***
Sáng sớm Chủ Nhật,
vắng lặng. Một ngôi nhà thờ Tin Lành với kiến trúc cổ, đúng kiểu nhà thờ truyền
thống của Anh quốc. Những bức tường đá nặng nề đã xỉn màu vì thời gian. Bao
quanh nhà thờ là khoảng đất rộng với những bia mộ bằng đá giản dị, trên mỗi cái
bia đều khắc hình cây thánh giá. Trước một vài ngôi mộ vẫn còn những bó hoa của
người đến viếng.
Cổng chính của nhà thờ hé mở, trên bậc thềm một chiếc giỏ đan được để đó.
Có tiếng ọ ọe. Người trông nom nhà thờ, một người Anh khoảng trên dưới 60
tuổi, tóc bạc hơn nửa, trên tay cầm một chùm chìa khóa to và một tập thánh ca
(hymn book) từ trong nhà thờ đi ra. Nghe tiếng khóc và nhìn thấy cái giỏ, người
đàn ông sững lại, cúi xuống nhìn và giựt mình khi thấy một đứa trẻ sơ sinh còn
đỏ hỏn bọc kín trong cái tã, đang oe oe khóc. Bên trong cái giỏ còn có cả gói
quần áo cho trẻ sơ sinh. Người đàn ông đứng thẳng người đưa mắt nhìn quanh.
Không có ai. Cái giỏ có lẽ đã được đặt ở đây sau khi ông mở cửa đi vào bên
trong nhà thờ để dọn dẹp buổi sáng, vì trước đó khi bước vào ông không hề thấy.
Đứa bé lại khóc. Người đàn ông lắc lắc cái giỏ như để dỗ dành đứa bé, lại nhìn
quanh lần nữa rồi xách cái giỏ vào trong.
***
Một sân ga nhỏ ở
một thành phố phía Bắc nước Anh. Vắng vẻ. Chỉ có một cặp trẻ tuổi đang ôm nhau,
một anh chàng da trắng và một cô gái da màu, miệt mài hôn nhau bất chấp chung
quanh, một người nghệ sĩ đường phố tuổi trung niên, có vẻ là dân một nước Đông
Âu, dáng dấp gầy gò, ăn mặc tồi tàn, trên tay xách một hộp đàn guitar cũ. Và
Linh. Linh ngồi trên băng ghế chờ, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt sung húp vì
khóc nhiều. Bên cạnh cô là chiếc vali nhỏ cũ kỹ và chiếc túi có hình bản đồ Việt
Nam.
Chẳng ai nói chuyện với ai. Cặp
tuổi trẻ vẫn tiếp tục hôn nhau, anh chàng còn thò cả tay vào phía trong quần bạn
gái từ phía sau, cô gái cười rúc rích như chuột. Có tiếng còi xe lửa rồi một
chiếc xe lửa từ xa tiến tới gần. Xe lửa đi London.
Chiếc xe lửa từ từ dừng lại. Không có ai bước xuống. Cặp trẻ tuổi và người nghệ
sĩ đường phố bước lên xe. Linh cũng lặng lẽ đứng dậy, xách vali và túi bước lên
theo, không hề ngoảnh đầu lại…
Xe lửa từ từ lăn bánh…
Song Chi