GHI LÊN ĐÁ
Ngó lên núi thấy thân mình hắt bóng
Nỗi cực cùng vò xé những mầm xanh
Treo lơ lửng đầu cành ngày nóng bỏng
Mộng ban đầu tiêu tán, mong manh
Ngó xuống biển loài san hô bạch tuộc
Ngoi đầu lên hớp hắc khí nặng nề
Mưa thấm đất rắc đôi bờ nhật nguyệt
Cùng sương mờ che khuất bãi sơn khê
Tháng tư về nhớ tháng tư hung hãn
Hàng hàng người như kiến giữa chảo rang
Lặn ngụp giữa muôn trùng trùng vây khốn
Núi non nào ghi khắc đá giải oan
Ghi lên đá ngày năm xưa vật vã
Để đời sau nhớ mãi tháng tư nào
Cái ảo vọng của lợi danh lắng xuống
Còn lại mình tịnh độ giữa lao xao
XA CHỖ EM NẰM
Dù cũng biết tháng ngày qua là gió
Là mây trôi mải miết phía đồi xa
Nhưng có lúc lòng bừng cơn dị mộng
Em đâu rồi một thuở đã lìa xa
Thảng thốt nhớ những ngày êm dịu ấy
Lắng sâu vào tâm thức những ngày xanh
Cái hạnh phúc nhỏ nhoi mà, có lẽ
Suốt một đời ta ngóng, rất mong manh
Như gió thoảng mây bay về phía núi
Cùng em trôi theo mãi tháng năm rồi
Cũng đã mấy năm ròng không nhìn thấy
Em bây chừ cũng trở bạc như vôi
Thấy thấp thoáng mù sương em ngày cũ
Giấc nồng phai hơi hướm lúc em còn
Dan díu với những ngày tình ấm áp
Còn hương hoa, còn bụi đỏ em qua
Cơn đồng thiếp giấc mơ ân ái cũ
Đã xa rồi phế tích suốt trăm năm
Hương quanh quất như là em hội ngộ
Bến bờ xa đã rời chỗ em nằm
Trở lại đây trên bãi sông vọng nguyệt
Một lần thôi hồn phách có quay về
Xin hãy giữ niềm yêu thương tận tuyệt
Suốt một đời ngó mãi bến trời quê.
QUẠNH HIU TÔI
Quạnh hiu quá ngày em từ bỏ tôi
Đi xa như về phía chân trời
Mây bay trên núi chừng ngưng lại
Tôi lại mồ côi em xa khơi
Cũng như vết lửa khô nứt nẻ
Xước bầm cô quạnh phía không em
Thì ra em chính
là đao phủ
Chém xuống đời ta
những vết đau
Để lại trong ta
hiu quạnh lớn
Trăm năm không biết
có mờ phai
Như bóng chim trời
bay lởn vởn
Một đời nhỏ lệ
cơn mưa mau
Em còn trong ta
hơi hướng hương
Mưa còn ướt cả lối
đoạn trường
Ta cố lật từng
trang cổ sử
"Vọng mỹ
nhân hề thiên nhất phương"
(Tiền Xích Bích
phú của Tô Đông Pha)
Trần Yên Hòa