Honoré de Balzac qua đời năm 1850. Từ đó đến nay cả
đống nước sông, nước suối (cùng với nước mưa, nước mắt) đã ào ạt chảy
qua cầu và qua cống. Loài người mỗi lúc một thêm tiến bộ và văn minh
hơn. Theo thời gian luật pháp – nói chung – cũng vậy, cũng được cải
thiện (dần dần) nghiêm minh và đàng hoàng hơn thấy rõ. Ruồi lớn, giờ
đây, cũng bị vướng vòng lao lý đều đều.
Cả Tổng Thống Đài Loan (Trần Thủy Biển) lẫn Tổng Thống Nam Hàn (Park Geun-hye) đều bị ngồi tù chỉ vì lem nhem về tiền bạc. Gần hơn, ngày 20 tháng 09 năm 2018, cựu thủ tướng Malaysia Najib Razak cũng vừa phải vác chiếu hầu toà vì tội biển thủ công quỹ.
Nhân loại – tất nhiên – không phải lúc nào cũng vui vẻ
nắm tay nhau, hướng về phía trước, và cùng đồng nhịp bước tiến. Ở
Zimbabwe, Tổng Thống Robert Mugabe (một con ruồi lớn) đã thoát
lưới dễ dàng vì luật pháp ở xứ sở này – ngó bộ – có hơi xộc
xệch.
Nói vậy rất dễ gây ngộ nhận là (dường như) luật
pháp tại Á Châu tiến bộ hơn ở Phi Châu chăng?
Không dám hơn đâu!
Việt Nam thuộc Đông Nam Á, và hệ thống pháp luật
của quốc gia này, xem chừng, vẫn đang có khuynh hướng thụt lùi. Cựu
T.T Nguyễn
Tấn Dũng đã hạ cánh an toàn, không một phiên toà hay ngày tù
tội gì ráo trọi, dù ông được công luận ghi nhận là một nhân vật
“đầy tì vết tham nhũng” và “phá chưa từng có!”
Ngành tư pháp của đất nước Zimbabwe hình thành và
lùi/tiến ra sao, nói thiệt, tui hoàn toàn mù tịt nên không dám lạm
bàn. Còn ở VN của mình thì tui có biết (sơ) nên xin phép được nói
qua chút xíu, nghe chơi, để rộng đường dư luận.
Đại Học Đông Dương khai giảng lần đầu vào năm 1907. Tác giả Trần Thị Phương Hoa (Institute
for European Studies) cho biết thêm :
“Lần khai giảng thứ hai năm 1917 mở ra một hình thức mới cho
trường – đó là mô hình bách khoa với nhiều trường kỹ thuật. Giai đoạn thứ ba từ
1932 đến 1945 khẳng định diện mạo của trường với ba thành tố: Trường Y, trường
Luật và trường Khoa học.
Mặc dù trường đại học hạn chế số lượng thành viên, uy tín
chuyên môn của Đại học Đông Dương tăng dần. Kể từ năm 1932, trường Y và trường
Luật trở thành một phân hiệu của trường Y và Luật Paris.”
Không chỉ muộn màng, ngành luật học ở Việt Nam còn gặp rất
nhiều trắc trở :
“Ngày 17-11-1950, Hồ Chí Minh ký Sắc lệnh số 158-SL, quyết định
việc bổ sung cán bộ công nông vào ngạch thẩm phán và thăng bổ các thẩm phán toà
án nhân dân huyện lên toà án nhân dân tỉnh… Từ đây, theo ông Vũ Đình Hòe : ‘các
thẩm phán huyện, đa số là đảng viên cộng sản, chỉ qua lớp chính trị và nghiệp vụ’.
Quan điểm lựa chọn thẩm phán chủ yếu ‘đứng trên lập trường nhân dân’ của Hồ Chí
Minh đã ảnh hưởng lâu dài đến nền tư pháp Việt Nam.” (Huy Đức. Bên Thắng Cuộc, tập II. OsinBook, USA: 2012).
Muốn biết “quan điểm lựa chọn thẩm phán ‘chủ yếu là đảng
viên cộng sản’ và ‘đứng trên lập trường nhân dân’ của Hồ Chí Minh đã ảnh hưởng
lâu dài đến nền tư pháp Việt Nam” ra sao, xin đọc qua một mẩu đối thoại
(giữa quan toà và bị cáo) trong phiên toà xử Phan Thắng Toán và
những người đồng vụ – vào năm 1971 – do nhạc sĩ Tô
Hải ghi lại :
Chánh án: – Anh có nhận là đã đánh nhạc của tư sản, là đồi
truỵ không?
Toán xồm: – Dạ! Thưa quý toà, con chỉ đánh những gì in
trên đĩa của Liên Xô, của Tiệp Khắc, của Cộng Hoà Dân Chủ Đức thôi ạ!
Chánh án: – Anh nói láo! Thế Paloma, Santa Lucia là của ai?
Toán Xồm: – Dạ!
Paloma là của nước bạn Cu Ba ạ! Còn Santa Lucia là dân ca Ý ạ! Nhà xuất Bản của
nhà nước đã in và sân khấu nhà nước đã có nhiều ca sỹ biểu diễn ạ!
Chánh án: – Vậy
anh có biết cha cha cha là cái gì không?
Toán Xồm: – Dạ!
Có ạ!! Đây là một nhịp điệu xuất xứ cũng tại nước bạn Cu Ba ạ!
Chánh án: – Thế
còn Tango bleu chắc anh cũng đổ cho Cu Ba hết hả?
Toán xồm: – Dạ
không! Tango là một điệu nhảy Ác-giăng-tin nhưng đã được quốc tế hoá. Vừa giờ
Đoàn xiếc Tiệp Khắc sang ta và các nước XHCN đều xử dụng cả ạ!
Chánh án: –
Nhưng người ta đánh khác, còn anh đánh khác. Đừng có ngụy biện!
Toán Xồm: – Dạ!
Đánh y hệt ạ! Chỉ có thua họ về nhạc cụ họ tốt hơn… chứ nếu chúng con có đầy đủ
nhạc cụ như họ thì chúng con chẳng thua gì họ cả ạ!
Chánh án: –
Anh hãy im miệng! Đồ ngoan cố!
Và cứ như vậy,
suốt phiên tòa Chánh án chỉ sử dụng câu “Im miệng! Đồ ngoan cố” để cắt lời người
bị buộc tội. Không hề có ai bào chữa.
Cuối cùng, toà
luận án và tuyên án :
“Việc làm của bọn
này đã gây ảnh hưởng xấu cho phong trào trật tự trị an, phá hoại việc thực hiện
một số chính sách của Nhà nước, nhất là chính sách lao động sản xuất, chính
sách nghĩa vụ quân sự… xâm phạm nghiêm trọng đến hạnh phúc, phẩm giá của phụ nữ,
đến đạo đức và đời sống của nhiều người, và tuyên truyền xuyên tạc lại chế độ
xã hội chủ nghĩa trong lúc cả nước đang chiến đấu chống Mỹ xâm lược.
Do tính chất
nghiêm trọng của vụ án nói trên, toà quyết định xử phạt Phan Thắng Toán 15 năm
tù giam và sau đó 5 năm bị tước quyền công dân; Nguyễn Văn Đắc, 12 năm tù giam
và sau đó 5 năm bị tước quyền công dân; Nguyễn Văn Lộc 10 năm tù giam và 4 năm
bị tước quyền công dân …” (“Phan Thắng Toán và Đồng Bọn Đã Bị Xét Xử” –
báo Hà Nội Mới 12/ 01/1971).
Với truyền
thống ban phát án tù vô tội vạ như trên, của nền tư pháp công nông
(hóa) ở Việt Nam, nên không có gì ngạc nhiên khi ông Lê Đình Lượng đã bị kết án đến 20 năm tù – vào
ngày 16 tháng 8 vừa qua – chỉ vì “có nhiều bài viết với nội dung tuyên
truyền, kích động, xuyên tạc, phỉ báng chủ trương, đường lối của Đảng.” L.S Đặng
Đình Mạnh còn cho BBC biết thêm là “ông Lượng giữ quyền im lặng suốt phiên tòa, nên bị
đánh giá là ngoan cố.”
Hơn ba tuần sau,
vào hôm 14 tháng 9 năm 2018 – tại một phiên toà khác – ông Nguyễn Văn Túc bị kết tội “tổ chức phản động, hoạt động
trái pháp luật, nhằm âm mưu xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam,
lật đổ chính quyền nhân dân, thay đổi thể chế chính trị.” Khác với ông Lê
Đình Lượng, ông Nguyễn Văn Túc không giữ im lặng mà bật tiếng chửi
thề. Sự kiện này đã khiến nhà thơ Thái Bá Tân buông đôi câu cảm thán :
FB Bùi Thị Minh Hằng bình phẩm : “Chắc chắn câu chửi thề
này sẽ trở thành ‘dấu ấn ô nhục’ cho nền tư pháp cộng sản.”
Tôi thì nghĩ
hơi khác, câu chửi thề này không phải là dấu ấn, mà là dấu chấm
(hết) cho hệ thống tư pháp công nông mù loà và thô bạo của thể chế
hiện hành. Từ nay, vẫn theo lời Thái Bá Tân:
Ai cũng đều
nói thế cả thì kể như xong phim!
Tưởng Năng Tiến