Chúng ta “ăn để mà sống” hay “sống để mà ăn”? Tôi vẫn nghĩ rằng,
mọi người đều phải trải qua cả hai giai đoạn kể trên, khi còn trẻ sung sức thì
“sống để ăn”, và khi tuổi về xế chiều thì “ăn để sống”.
Vì tôi sinh ra với cái nốt ruồi trên khóe miệng nên máu “ăn hàng” có trong tôi từ bé, đâu phải tự dưng má gọi tôi là con “Mỏ Khoét”. Nhà tôi có quán nước giải khát, má bận cả ngày với khách hàng, tôi vẫn tranh thủ xin tiền má rồi chạy biến qua các hàng quà vặt trong xóm với các món hàng mê mẩn bất cứ đứa bé nào: kẹo bột, bánh tráng, bánh sữa mặt trăng, bánh tay cùi... để rồi ngày nào tôi cũng chán cơm vì bụng đã no nê. Có lần má cầm cây roi, rồi để cái bánh bông lan bên cạnh, bắt tôi phải ăn xong chén cơm nếu muốn có bánh bông lan, hoặc là ăn roi. Tôi còn ganh tỵ với cả đứa cháu trai nhỏ hơn tôi bốn tuổi, bữa nào tôi đi học về mà thấy cái miệng nó ướt ướt, tôi sà vào hít hà miệng nó, thấy mùi xá xị là lên cơn õng ẹo đòi má phải khui cho tôi một chai, nhưng má cương quyết không cho, nào vì tiếc chai xá xị, mà má ra điều kiện “Mỏ Khoét” phải ăn cơm xong mới có xá xị. Thích nhứt là khi ấm đầu sổ mũi, tôi có “đặc quyền” điểm danh các hàng phở, mì gõ trong xóm để má sai người đi mua về cho tôi dưỡng bệnh.
Lớn lên vào tuổi niên thiếu tung tăng đến
trường thì chuyện ăn hàng là... đương nhiên. Có cô học trò nào không say sưa ăn
vặt? Các quán xá trước cổng trường, vỉa hè lề đường suốt con đường đi học, lũ
chúng tôi rành rọt còn hơn thuộc bài. Cóc ổi xoài ngâm chấm muối ớt cay xè, kem
chuối lạnh có đậu phộng giã nhuyễn bùi bùi, khoai mì trộn dừa ôi mê ly, khoai
lang chiên giòn, hôm nào có nhiều tiền thì vào hàng chè nóng, ôi các thau chè bắt
mắt làm chảy nước miếng của những tâm hồn đam mê ăn uống: chè táo xọn, chè đậu,
chè thưng, chè khoai môn, chè bà ba thơm ngọt ngất ngây.
Khi tôi lên trung học, mức độ ăn hàng
cũng... tăng theo cấp lớp. Ngày ngày đạp xe ra Sài Gòn học thêm luyện thi đại học,
chúng tôi không bỏ sót bất cứ lời đồn nào về các món ăn khắp bốn phương trời.
Nào gỏi đu đủ khô bò trước Chùa Xá Lợi, chè đá đậu Lý Chính Thắng (trước 1975
là Chè Yên Đổ lừng danh), bún bò Kỳ Đồng, bánh cuốn Văn Hoa ĐaKao, bột chiên hẻm
Chu Mạnh Trinh Phú Nhuận. Các nẻo đường ăn hàng luôn luôn là hình bóng ấp ủ
trong trái tim tôi, chớ hổng phải hình ảnh... thằng bạn nào hết á!
Đó là các quán ăn bên ngoài, còn các món
ăn vặt trong xóm thì khỏi nói, tôi cũng có mặt đầy đủ. Sát bên nhà tôi là chị
hàng xóm có tủ trái cây, khoảng giờ trưa là chị bày hàng, các miếng xoài, dưa hấu,
đu đủ được cắt gọn gàng tươi mát, phủ một lớp đá bào lên trên, là món giải khát
tuyệt vời của mùa nóng bức. Thấy tôi vừa dắt xe khỏi cổng nhà chuẩn bị đi học
thêm, chị cười duyên với tôi:
– Mở hàng giùm chị đi em, đu đủ mới cắt
nè, ngọt lịm luôn đó.
Tôi vội vàng:
– Thôi chị, em phải đi học ngay, kẻo trễ
giờ.
– Nhưng em ơi, “vía” của em rất tốt, lần
trước nhờ em mở hàng mà chị bán sạch tủ trái cây trong vài tiếng đồng hồ, em
làm ơn đi mà.
– Chị làm em khó xử quá, thôi chị đưa
đây, chút em ăn sau, tiền bạc em không có sẵn nhe.
– Ối, em đừng lo, khi nào rảnh thanh toán
luôn một thể.
Từ đó, trưa nào chị cũng rình tôi vừa dắt
xe ra là quăng liền 1 bịch đu đủ đá bào lên giỏ xe đạp của tôi (chính xác không
thua gì các cầu thủ bóng rổ ném banh), kèm theo một nụ cười mãn nguyện sung sướng.
Ở ngôi chợ nhỏ trong xóm, có bác Mộc là
người còn giữ nét Bắc Kỳ dù di cư vào Nam đã lâu, bác vẫn vấn khăn trên đầu, mắc
áo yếm lót bên trong chiếc áo cánh màu trắng mỏng. Bác bán các món Bắc thanh lịch
như xôi vò, chè bồ cốt, rượu nếp, bánh trôi. Hôm đó bác làm món mới, là bánh
cam ngào đường (không phải loại bánh cam nhận đậu xanh ngọt có mè bên ngoài, mà
bánh cam nhân đậu xanh mặn xào hành lá, bên trên vỏ bánh là một lớp đường ngả
màu óng ánh), là món ... ruột trong vô vàn món ruột của tôi, nên tôi có mặt từ
sớm để mua trước khi đi học. Được vài hôm không thấy tôi mua nữa, bác gặp tôi
trong xóm, liền hỏi:
– Sao mấy hôm nay cô không mua bánh cam,
ngán rồi ư?
Tôi nhăn mặt tiếc nuối:
– Thú thiệt với bác, đêm nào con cũng học
bài đến khuya, sáng ngủ dậy chỉ kịp giờ đi học, con không thể thức dậy sớm hơn
để ra chợ mua bánh, dù lòng con rất muốn, rất thèm.
Bác Mộc hớn hở:
– Tưởng gì! Vậy thì mỗi sáng sớm trên đường
dọn hàng ra chợ, tôi tạt qua nhà đưa bánh cho cô, tiền bạc cứ để đấy, tính sau.
– Dạ thôi, phiền lắm bác ơi.
– Có phiền gì đâu, chỉ thêm vài phút thôi
mà, cái chính là tôi muốn được cô... mở hàng.
Tôi kêu thầm trong bụng “ nữa hả? cái vụ
mở hàng !?” rồi hỏi bác:
– Mà sao bác cần con mở hàng chớ, xóm này
thiếu gì người?
– Ối dào, chỉ có cô mới có cái nốt ruồi
ngay khóe miệng, mở hàng là bảo đảm đắt như tôm tươi, cấm có sai nhé.
Cũng giống như với chị bán đu đủ đá bào,
tôi đành ngoan ngoãn dạ vâng, coi như đôi bên cùng có lợi, tôi có bánh cam ăn
sáng, bác có tôi mở hàng. Ngày hôm sau bác đến gọi cổng khi tôi còn ngủ, may mà
có ông anh sáng nào cũng dậy sớm tập tạ trước sân nhà, nên anh nhận bánh cam
giúp tôi vì anh nghĩ chắc có chuyện đột xuất, hoặc tôi không được... khỏe.
Nhưng vài ba ngày sau nhận bánh liên tiếp, anh liền mắng tôi:
– Em học đâu ra cái thói “con nhà lính
tính nhà quan” thế kia? Từ đây ra chợ vài chục bước chân, sao lại hành người ta
như thế.
Ui choa, cái này là “oan thị Kính” chớ
không phải “oan Thị Màu”, nhưng dù tôi có phân bày thế nào, anh vẫn lạnh lùng
ra lệnh: “dẹp ngay!”
Tôi và bác Mộc đều rất buồn, nhưng biết
làm sao hơn. Để bù lại, vào cuối tuần, sau khi ngủ nướng đã đời, tôi đi bộ ra
chợ, ngoài phần bánh cam bác đã để dành như tôi dặn, tôi còn ngồi xuống ăn bát
xôi vò trộn chè bồ cốt, dù tôi không còn mở hàng nhưng bác Mộc rất vui vì tôi vẫn
là khách hàng thân quen.
Cái thuở “sống để ăn” ấy đã trôi qua lâu
rồi, vì ngày nay, khi bước qua tuổi 50 trở đi, nhìn bạn bè và anh chị em trong
nhà bắt đầu có dấu hiệu “cao nọ cao kia”, bác sĩ dặn dò “kiêng nọ kiêng kia”,
tôi bắt đầu bước vào giai đoạn...“ ăn để sống”. Người may mắn được tôi chọn đồng
hành “ăn để sống” chính là chồng tôi, vì dù sao anh ấy cũng già hơn tuổi hai tuổi,
còn lưu luyến gì cái thời “sống để ăn” nữa chớ.
Thế là chương trình được áp dụng ngay
luôn, bớt mỡ bớt đường, ăn nhiều rau, uống nhiều nước, đi bộ mỗi ngày ít nhất
30 phút, ăn bánh mì nâu, nhiều hạt, tránh thịt đỏ, bổ sung nhiều vitamin vân
vân và vân vân.
Thời gian đầu, chồng tôi cũng hăng hái
tham gia nhưng rồi có ngày bỗng than thở:
– Hễ em xem google nói gì là bắt anh thực
hành, uống sữa uống nước, rồi nước chanh, nước artichoke, probiotic Kefir
yogurt, bột nghệ, riết bụng anh no ngang, còn ăn được gì nữa đâu.
– Chẳng phải đó là mục đích của chúng ta,
ăn ít cơm ít thịt đó sao?
– Em còn kiểm soát cả lunch bag mỗi khi
anh xong việc về nhà, có hôm gần tới giờ đi ngủ, anh đang xem trận hockey chung
kết gay cấn, em bỗng xuất hiện ở cửa phòng với ly nước trong tay, bảo rằng anh
chưa uống đủ tám ly, làm anh chia trí lỡ một pha ghi bàn trên ti vi.
Nói tới lunch bag, đúng là tôi có theo
dõi chặt chẽ vì tôi biết tiệm quá bận rộn, chuyện quên ăn, quên uống đôi khi vẫn
xảy ra. Có hôm, thấy trái quít còn trong lunch bag đem về, tôi hỏi lý do, anh bảo
vì gấp gáp nên không có thời gian lột vỏ. Chuyện nhỏ, lần sau tôi lột sẵn trái
quít, bọc plastic wrap gọn gàng, chồng đừng hòng lý do lý trấu gì nữa nhé.
Rồi chồng tôi hờn mát:
– Ở tiệm thuốc, anh là người hướng dẫn
khách hàng vấn đề sức khỏe, còn về nhà thì phải... nghe lời em!
Sao bữa nay anh ấy “mong manh dễ vỡ” vậy
cà? Mà thôi, các đấng đàn ông cũng là con người biết buồn biết vui biết chạnh
lòng, và nhất là đều... hảo ngọt, tôi bèn tung kế “dịu dàng”:
– Anh thừa biết em làm vậy vì lo cho anh
quá bận không còn thời giờ chăm sóc bản thân, đúng không? Thôi anh hãy ráng
cùng em tiếp tục ăn uống “kham khổ” trong tuần, đến cuối tuần em lại nấu những
món phở, bún chả giò, bánh canh, hủ tíu. À, tuần này nhà có nhiều rau thơm
ngoài vườn, em sẽ làm món bánh xèo anh yêu thích đấy nhé.
Nói đến bánh xèo là tôi nhức đầu, vì thỉnh
thoảng tôi mới đổ bánh xèo nên nhân tiện làm luôn hai bịch bột, để cả nhà cùng
ăn, rủ thêm hai người bạn thân thiết cho vui. Một người là cô bạn single mom ăn
chay trường, còn người kia là nhỏ em cùng xóm mà tôi là má đỡ đầu hai đứa con
gái của nó, chồng nó đi làm xa. Đổ bánh tuy có mệt, nhưng chưa mệt bằng việc phải
nhớ đổ bánh cho đúng ý từng người, này nhé:
– Đầu tiên phải đổ mấy cái chỉ có nấm và
tàu hũ cho cô bạn ăn chay.
– Tiếp theo, con gái tôi: nhiều tôm, ít
thịt, không giá.
– Thằng fiance của con gái: không onion,
không mushroom, nhiều giá.
– Con trai tôi: không mushroom, không
tôm, ít giá.
– Hai đứa con gái đỡ đầu: không giá, không
onion, không đậu xanh, không mushroom, không thịt, nhiều tôm và tàu hũ.
– Cuối cùng mới đổ cho vợ chồng tôi và nhỏ
em hàng xóm thuộc nhóm thích đủ thứ, hổng chừa thứ gì.
Ăn bánh xèo trong nhà mà còn phức tạp,
chín người mười lăm ý, thì nói chi cuộc đời, người ta bất đồng ý kiến, goánh
nhau chửi nhau như mổ bò rồi tha hồ “chụp mũ” cho nhau. Có lần đổ xong bánh,
tôi bày la liệt trên kitchen counter, rồi đi dọn dẹp mọi thứ, lúc quay lại
không thể nhớ dĩa nào là dĩa nào, là của ai, báo hại tôi phải mò mẫm, vạch từng
cái bánh xèo ra dòm cho kỹ, xong ngồi thở hổn hển, nổi đóa tuyên bố: “Tôi thề,
năm sau mới đổ lại bánh xèo”.
Kim Loan