Tôi choàng ngồi dậy, đẩy lớp khăn trắng đang phủ trên người,
nhảy xuống giường, cả người sao nhẹ tênh một cách lạ thường! Xung quanh tôi,
bao nhiêu người nằm la liệt, căn phòng lạnh ngắt buồn tẻ và vắng lặng, tất cả mọi
người có vẻ nằm ngay ngắn, ai cũng có tấm drap trắng đắp che kín từ mặt đến
chân, rất yên, thẳng tắp, không có chút phập phồng của hơi thở lên xuống. Hơi
ngạc nhiên, tôi cất tiếng gọi:
– Có ai ở đây không?… Có ai không?
Không ai đáp trả! Mọi người sao ngủ say thế! Tôi mở cửa phòng tháo chạy ra ngoài. Tiếng nói ồn ào từ xa xa vọng lại. Tôi men theo đến nơi có xuất phát tiếng nói. Thì ra nơi đây là nhà thương, mấy cô y tá mặc đồ trắng chạy qua chạy lại, mấy ông bác sĩ cũng có vẻ vội vã lắm! chuyện gì mà mọi người có vẻ khẩn cấp thế!
Chả ai thèm để ý đến sự có mặt của tôi! Mọi
người đi ngang qua tôi, tỉnh bơ! Không sao, tôi dễ làm theo ý thích của mình,
thay vì cứ nằm yên trên giường bệnh! Mà tôi có bệnh gì đâu mà vào đây nhỉ, tôi
cũng chưa hiểu được chuyện gì nữa! Đến một căn phòng mà tôi nghe tiếng than van
vọng ra từ đây. Dừng lại trước phòng, nhìn ngược nhìn xuôi, xem có ai thấy mình
trốn ở đây không, rồi len lén bước vào. Một cô gái trẻ ngồi quay lưng lại tôi,
đang ngồi khóc thút thít bên giường một người bị băng kín đầu và mặt, chỉ hở mỗi
cặp mắt đang nhắm nghiền trong tình trạng có vẻ nguy cập. Người này sao dáng
người trông quen thế! Tôi tiến lại gần xem ai. Hốt hoảng khi thấy đó là Thành,
chồng tôi! Còn người ngồi bên cạnh giường đang lo lắng cho chàng là… người em
gái nhỏ rất thân với tôi, Tú Lan, mà tôi đã nhận cô ta làm em nuôi, tôi vội
vàng chạy đến em, sửng sốt hỏi:
– Trời ơi! Chuyện gì mà anh Thành lại bị
băng kín đầu mặt như thế này? Lại còn bị bất tỉnh hay sao?
– ….
Tú Lan như không nghe tôi hỏi mà tiếp tục
lay Thành:
– Anh à! Anh… hãy tỉnh lại đi, anh có
nghe em gọi không? Anh có sao không?
– …
Tôi quay lại Tú Lan, nắm lấy vai cô ta.
Khi tay tôi vừa chạm vào người cô ta thì cả cánh tay bỗng đau nhói một cách lạ
kỳ, tôi rút tay lại, nhìn vào cánh tay mình, tự hỏi tại sao cánh tay tôi đau
nhói thế này, chắc vì thế mà tôi phải nằm nhà thương? Mà chuyện gì đã xảy ra chứ?
Sao tôi không thể nào nhớ chút gì hết vậy!
Tôi tiếp tục gọi thật to:
– Tú Lan! Nói cho chị biết… em có nghe chị
nói không? Anh Thành bị gì vậy?
– …
– Tú Lan, em giả điếc hay sao? Lẽ nào
không nghe chị nói và không thấy chị hay sao chứ??
– …
Tôi lại đưa tay ra víu vào vai em, thì lần
này cả cánh tay lại đau buốt. Tôi cố gắng hết sức bình sinh nắm chặt lấy vai áo
em lắc. Lạ quá! Tay tôi lại xuyên qua làn áo em, tay tôi không hề đụng được vào
người của em mà xuyên qua làn áo cô ta. Tôi lặng yên ngắm nhìn mình. Vô cùng
kinh ngạc! Tại sao tôi lại trở thành như thế này? Tôi bị bệnh gì mà có mặt nơi
đây? Sao tôi không còn có thể chạm vào bất cứ vật thể nào cả vậy? cứ như là mây
là khói, xuyên qua tất cả mọi thứ, còn khi tôi cố tình cầm lấy đồ vật nào thì cả
người lại đau buốt không cầm được vào! Lạ thêm nữa là khi tôi nói không ai có
thể nghe được cả! tôi bị bệnh gì? Tôi muốn la lên, muốn hét thật lớn, cho vỡ
tung cái bệnh viện này để biết tôi đang bị gì mà sao cứ như người “trong suốt”
vậy! Hay có một con vi khuẩn nào xâm nhập vào người tôi? Bất chợt một bác sĩ bước
vào phòng bệnh. Tôi lật đật đứng ngay chắn trước mặt ông ta, hét to:
– Hãy nói cho tôi biết tôi bị gì mà các
người bắt tôi đến đây?
– ...
Tôi ngồi lù lù đó mà ông ta lại chỉ nhìn
sang Tú Lan, không đếm xỉa đến sự có mặt của tôi, ông ta hỏi:
– Cô… có phải là người thân của người bệnh
này không?
Tôi thấy Tú Lan ngưng khóc, ngước nhìn
bác sĩ:
– Vâng! Chính tôi!
Tôi muốn xen vào đính chính:
– Không phải đâu! Cô ta là em gái nuôi của
chúng tôi thôi, ông đừng có nghĩ cô ta là vợ của người bệnh nhé, vợ anh ta
chính là tôi đây, tên tôi là Phan Hoàng Thy, sao ông không phone về nhà gọi
tôi? Bác sĩ gì mà không tra cứu hồ sơ của bệnh nhân gì cả, lại hỏi một người
không có dính dáng huyết thống gì với gia đình người bệnh cả! Thật là…
Tôi chưa kịp nói ra ý nghĩ của mình thì
bác sĩ lại lên tiếng:
– Chúng tôi đã đem xác của cô Hoàng Thy
xuống nhà quàn rồi, chờ họ làm việc, sau này sẽ cho cô biết tin tức ngày giờ
quàn sau. Còn anh Thành thì tình trạng có vẻ không còn nguy hiểm nữa, từ từ khi
hết thuốc mê, anh ta sẽ tỉnh lại!
– Trời ơi, chuyện gì vậy? chuyện gì vậy
bác sĩ? Hoàng Thy là tên tôi đó!
– …
– Sao ông không nghe lời tôi hỏi à? Ông
này bất lịch sư quá! Có biết tôi là ai không mà không thèm trả lời tôi vậy chứ?
Tôi cũng là bác sĩ như ông, tôi cũng làm nhà thương như ông, nhưng tôi làm ở tỉnh
khác thôi. Sao ông khinh người dữ vậy, không trả lời tôi!
Tôi nghe Tú Lan vừa mếu máo vừa
nói :
– Thưa bác sĩ… chị Hoàng Thy không thể
nào cứu được nữa sao? Chị đã… chết thật rồi sao? Em không thể nào tin được.
– Chết!!!??? Tôi… chết rồi sao? Tôi…
không còn sống trên cùng một cõi với mọi người à? Có lầm người không vậy? Tôi
đã chết rồi à? Bác sĩ hãy nói cho tôi biết, ông có lầm hồ sơ không? Tú Lan! Em
đừng tin ông ta nhe, ông ta nói những điều bậy bạ ở đâu không thôi! Chị đây nè,
đang đứng trước mặt em! Em có thấy không? Chị đây! Em nhìn đi, chị đây nè! Tú
Lan!
Tôi gục đầu đau khổ, hèn gì từ nãy đến giờ
tôi nói không ai nghe, tôi cầm gì cũng không được, bàn tay tôi hình như trong
như màn mây! Từng ngón tay như không còn cảm giác khi chạm vào đồ vật nữa. Thì
ra tôi đã chết! Đã chết! Bây giờ tôi mới hiểu, mà tại sao chứ?
Tôi lại nghe Tú Lan nói chuyện với bác
sĩ :
– Chiếc xe của anh Thành và chị Tú Lan chạy
ban đêm trên đường về San Diego, vì quá buồn ngủ và mệt, nên anh Thành đã mất
thăng bằng, lạc tay lái, xe của anh không may đâm qua bên kia đường và bị một
chiếc xe tải đi đường trường, không nhận ra vì đi tối quá nên đã đâm nát xe
anh; người ngồi bên cạnh bị chết tại chỗ, còn tài xế thì bị thương nặng nơi mặt
và đầu. Không biết đến bao giờ anh Thành mới có thể ra khỏi cơn mơ để trở về với
mọi người…
– Có chuyện tai nạn này nữa sao? Tôi đã
hiểu rồi, tôi đã chết! Còn anh Thành thì trong coma, đang phiêu du ở một nơi thật
xa, sao lúc nãy bác sĩ bảo anh hết thuốc mê sẽ tỉnh cơ mà!
Tôi nghe Tú Lan nói tiếp:
– Thưa bác sĩ đến bao giờ anh Thành mới tỉnh
lại? Không phải là anh ấy chỉ mê vì thuốc mê trong lúc mổ thôi sao?
– Lúc đầu tiên mới vào đây thì thấy tính
mạng anh ấy rất nguy cập, nhưng sau khi mổ lấy cục máu bầm ở đầu ra thì khá hơn
nhiều rồi, có vẻ yên, chờ qua đêm nay xem sao, tôi thấy đầu anh ta cũng không đến
nỗi nặng lắm, chỉ là khuôn mặt bị bầm xước nhiều hơn, xương quai hàm bị gãy, sẽ
phải mổ khi anh ta tỉnh và khỏe lại.
– Như thế cũng mừng rồi, em cứ tưởng sẽ
không còn thấy được mặt của cả hai anh chị của em nữa!
– À! Cô đã xuống nhà xác nhìn mặt chị
Hoàng Thy chưa?
– Dạ, chưa!
– Vậy có muốn cùng tôi đi xuống đó không?
– Vâng, xin bác sĩ hãy đi cùng với em!
Hai người cùng nhau rời khỏi phòng Thành,
tôi đứng lại nấn ná nhìn chàng:
– Anh! Anh có nghe tiếng nói của em
không?
– …
Tôi bước lên giường, ngồi bên cạnh chàng,
đưa tay vuốt những mảng tóc dính chặt vào thái dương của anh, cả bàn tay lại
đau buốt, tôi quên mất, tôi không thể nào sờ được vào người của thế giới đối
nghịch với tôi nữa! Thật đau lòng. Những giọt nước mắt bỗng dưng tràn đầy mặt,
kỷ niệm bên anh 20 năm, chúng tôi quen nhau từ lúc học tiểu học, số phận run rủi
cả hai lại tiếp tục lên trung học, và đại học, nơi đây chúng tôi mới bắt đầu thấy
gần gũi, yêu nhau và lấy nhau, hai đứa định sau khi để dành một số tiền khá một
chút rồi mới sanh con, thế nhưng chưa kịp gì cả thì đã ra nông nỗi này. Anh nằm
yên, hơi thở nhẹ nhàng, lâu lâu mí mắt anh có chút động đây, tôi tiếp tục gọi:
– Anh! Là… em đây! Em… sẽ không còn là
người thật bên cạnh anh nữa! Nhưng… em… sẽ mãi dõi theo anh, sẽ trợ lực cho
anh… Tại sao mình lại sống khác thế giới như thế này! Anh sẽ ra sao khi không
còn em nữa? Anh à, hãy tỉnh dậy đi… Anh có đau lắm không?
– ….
Tôi cúi người xuống, đặt lên má anh đã bị
băng trắng, môt nụ hôn, khi môi tôi chạm vào chiếc băng ấy, cả môi tôi thật bỏng
rát như động vào lửa! Như vậy tôi thật sự không còn là người của thế giới sống
nữa rồi! U buồn quá, tôi lặng lẽ rời phòng bệnh của anh, xuống lại nơi tôi đã bỏ
đi ra lúc nãy, cái nhà mồ mà người ta đang quàn tôi tại đó. Vừa xuống tới nơi,
tôi thấy Tú Lan và bác sĩ đang đứng nhìn một cái xác chết nữ trắng bạch, khuôn
mặt xanh lè, đầy máu me thật khiếp sợ, mái tóc che hết khuôn mặt của người chết,
bác sĩ vén mái tóc của cô gái lên cho Tú Lan xem, tôi nghe tiếng em gái rú lên:
– Chị Hoàng Thy! Chị ơi, sao chị lại ra
nông nỗi này… bỏ lại em…
Cô ta gục xuống bên xác chết.
– Tôi sao? Là tôi đang nằm đây, người đầy
máu me sao? Eo ơi thật dễ sợ làm sao! Xỉu cũng đúng mà! Ghê quá! Vậy chắc 100%
là tôi đã chết rồi! Từ nay trở đi em ráng tự sống tốt, lo cho mình nhe, chị đi
rồi, sẽ không còn ai lo cho em, cho anh Thành nữa, nhưng chị muốn sống bên cạnh
em một thời gian để đỡ đần cho em. Sau này chị đi đầu thai cũng không muộn mà!
Em… ráng đừng buồn nữa… Tội nghiệp em tôi, thương em thật nhiều.
Khi tôi đã được chôn cất xong xuôi, hình ảnh
của tôi được Tú Lan đem về để lên bàn thờ; gần hết 49 ngày, tôi cứ loanh quanh
bên chồng và em, sợ sẽ phải ra đi đầu thai khi được gọi tên; tôi chẳng muốn rời
xa người thân phút giây nào cả, nơi đây mới chính là nhà tôi, là chồng tôi, là
em gái tôi, tôi không muốn đầu thai vào nhà ai khác đâu!
Tú Lan chăm chỉ ngoan ngoãn, suốt ngày
châm nước, nhang đèn cho tôi thật đầy đủ, tôi thương em cực nhọc gầy ốm đi làm
thức khuya dậy sớm, nuôi người chồng bệnh của tôi; trả ơn chúng tôi đã bảo lãnh
em từ đảo qua khi em không có thân nhân, em đã xem chúng tôi như anh chị ruột,
bây giờ tôi mới thấy được tấm lòng chân thành của em đối với chị.
Sáng nào khi mặt trời chưa mọc, em cũng đọc
một bài chú vãng sanh cho tôi, mỗi lần nghe, cả hồn tôi như đắm chìm vào làn
mây nhẹ bẫng, thật thoải mái và chỉ muốn xa cõi ta bà, xa chốn con người đang hỗn
độn hỷ nộ ái ố, không còn thấy đây là gia đình yêu thương của mình nữa! Một
mình tôi lang thang trong nhà, trong những phòng tối, tôi sợ ánh sáng làm chói
mắt, chỉ thích mùi nhang và làn hương thơm đưa tâm hồn về quá khứ của những
ngày hạnh phúc. Lúc nào trong tâm cũng do dự, không biết nên đi theo làn mây trắng
đưa tôi đến một nơi có hoa thơm cỏ lạ, có tiếng nhạc ru hồn mà tôi chưa quen biết,
hay hy sinh làm ma đói ở bên cõi người trầm luân này?
Tôi không hiểu đâu mới là chỗ an cư của tôi, nên lúc nào
cũng đắn đo do dự!
Đặc biệt là khi nghe những câu chú vãng
sanh của Tú Lan thì cả tâm hồn và trí óc như có một định hướng. Tôi vẫn nguyện
được làm ma Mỹ chứ không phải con ma vất vưởng đói khát ở những xứ nghèo!
Tú Lan trăm công ngàn việc ở phía sau, lo
bếp núc, giặt giũ, hồi xưa những công việc ấy là của tôi, Tú Lan chỉ phụ tôi
làm bếp mà thôi. Em ngày càng giỏi trong những món ăn hàng ngày, làm tôi vô
cùng cảm động khi em đem những món ăn lên bàn thờ cúng cho tôi. Đi ngang qua
phòng chồng tôi đang nằm nghỉ, tôi muốn vào thăm, chàng đang nằm dưỡng bệnh ở
nhà, hàm đã được mổ, tất cả đều thuận lợi, cũng may chàng còn trẻ, nhanh lấy lại
sức, cũng nhờ Tú Lan lo nấu đồ ăn đem vào nhà thương cho anh tẩm bổ từ mấy tháng
nay.
Đến ngưỡng cửa… Ủa! tại sao tôi không vào
được, như có gì chặn lại! Anh vẫn nằm bên trong thật bình yên, tôi muốn xông
vào, muốn ôm lấy anh như xưa, tôi thật rất nhớ anh, nhưng không thể được! Lạ
quá! Tôi cứ ráng tông mình vào mà không sao vô được, cứ đến trước cửa là thấy
có mấy lằn điện sáng ngăn lại. Nhìn kỹ mới thấy có một lá bùa trừ ma! Lá bùa
này có từ hồi nào đây? Nó làm tôi vô cùng chói mắt! Tôi… Tôi… là ma à? Lẽ nào
chứ! Tôi… chả lẽ muốn giết chồng? Muốn ăn tươi nuốt sống chàng hay sao? Hay tôi
muốn hút máu người bệnh? Tôi trở thành như thế từ hồi nào vậy? Không chứ! Không
thể hút máu, không thể làm chàng hoảng sợ khi thấy tôi chứ! Tôi chỉ muốn thăm
chàng, chỉ muốn vuốt ve âu yếm chồng tôi thôi mà! Sao lại nghĩ tôi là ma mà chặn
tôi như vậy?
Tôi cố gắng lao vào nữa, thi thân với lá
bùa xem ai thắng ai! Ai? Ai đã nhẫn tâm dán những lá bùa này chống cự lại sự có
mặt của tôi? Lá bùa làm cả mình tôi đau đớn khi đụng vào, nó như quấn lấy thân
tôi, như thiêu đốt tôi, hết sức bình sinh tông vào, nếu tôi chết lần này cũng
xin cam lòng.
Tôi không thể để chồng tôi nằm trơ trọi mà chiếc mền đã rơi
xuống đất rồi kia, không ai thấy mà kéo lên cả, chắc anh lạnh lắm, chiếc cửa sổ
ngay trên đầu lại mở to quá, gió lùa ồ ạt, chàng sẽ dễ bị trúng gió lắm!
Tông một lúc hết sức, quá mệt! Đành chịu thua lá bùa! Tôi phải đi gọi Tú
Lan mới được! Tôi chạy nhanh ra ngoài vườn, buổi chiều hơi sập tối, trời nổi
cơn gió mạnh và sắp mưa, tôi thấy em đang lấy quần áo đã phơi từ sáng vào, em với
mãi lên cao để lấy cái áo. Cái áo thì quá tầm với của em, em nhón mãi cũng
không đụng tới, Tú Lan khệ nệ khiêng cái ghế từ trong nhà ra, em trèo lên, với
lấy cái áo, cái ghế nghiêng sang một bên suýt té, theo bản năng tôi nhấc chiếc
áo ra khỏi sợi dây giúp đưa cho em, và giữ vững chiếc ghế không cho lật đổ; những
động tác ấy làm tôi mệt bở hơi tai, thở dốc, làm như lấy hết sinh khí của tôi mới
tậu được.
Tôi chỉ muốn giúp em làm cho nhanh để còn vào đóng cửa sổ trong phòng Thành, chứ
không cố ý làm em sợ. Mà sao mọi khi tôi không thể nào đụng vào được những đồ vật,
nhưng tại sao bây giờ khi tôi đưa tay ra với thì chiếc áo lại nhấc bổng dễ dàng
ra khỏi dây phơi đồ. Tôi nghe Tú Lan hốt hoảng, té xuống đất từ trên ghế, miệng
lắp bắp:
– Ma! Ma! M….a… bớ…
– Không đâu! Không đâu! Tú
Lan à, là chị đây, là chị mà! Em đừng sợ!
– Ma... ma…
Tú Lan hớt hơ hớt hải chạy nhanh vào phòng chồng tôi:
– Anh à! Anh dậy đi! Ma… nhà mình có… ma.
Chồng tôi mệt mỏi từ từ mở mắt ra, cô ta nhảy phóc ngay vào lòng chàng:
– Anh à! Nhà mình có ma… Em thấy… thấy cái áo biết bay!
– Em nói gì chứ??
– Cái áo bay… Có ma anh à!
Tú Lan nhặt cái mền của Thành ở dưới đất lên, cuộn quanh người, run cầm cập:
– Em chỉ bị ám ảnh thôi, không có gì cả mà, anh nằm đây cả ngày trời, có thấy
ma mãnh gì đâu, thôi, đừng sợ nữa nhé!
– Anh có bùa bảo vệ rồi, còn em… Mà có bao giờ… chị… hiện về thăm anh không?
Tôi đang đứng ngoài cửa phòng không vào được vì bị bùa chắn bên ngoài, cũng vội
vàng trả lời cho mọi người biết:
– Chị Hoàng Thy đây mà! Tú Lan đừng sợ là chị muốn giúp em thôi, em đừng nghĩ
chị là ma nhé, chị không muốn làm em sợ đâu mà! Tú Lan à, hãy tin chị!
Tú Lan bỗng ôm chầm, giấu mặt vào ngực Thành:
– Em sợ lắm, chắc em dọn qua phòng anh quá! Em không dám ở một mình đâu! Phòng
em không có lá bùa của thầy!
Tôi chen vào ngay:
– Tú Lan! Không được dọn sang phòng chồng chị nhe! Chị không cho phép cô làm điều
tùy tiện ấy đâu đó! Phải biết nể mặt chị chứ!
– ….
– Tôi nói cô có nghe không? Hãy ra đây! Không được ôm chồng tôi cứng ngắc như
thế! Còn anh nữa, tại sao lại ôm cô ta chặt như thế? Cô ta không phải là vợ anh
mà, không phải là em gái ruột, mà là em gái nuôi của mình thôi! Hãy buông cô ta
ra ngay! Hãy buông ra, không thì biết tay tôi!
Nổi cơn ghen, tôi phóng mình thi gan với lá bùa, những dòng điện túa ra quất
vào người tôi thật đau nhức, tôi vẫn cứ nhắm mắt lao vào, đến khi tôi bị những
tia lửa ấy nghiến lấy tôi và hất mạnh ra xa, tôi hét lên một tiếng thật đau đớn,
cơn lửa bỗng ngừng lại và lá bùa tự dưng bị rách đôi, tôi nghe Tú Lan hét lên sợ
hãi:
– Anh Thành! Anh có thấy lá bùa bị rách không? Như vậy là nó hết hiệu lực rồi
đó! Anh coi chừng nhe! Tối nay mình phải làm sao đây? Em không thể nào nằm bên
phòng em được rồi, em sợ lắm!
– Vậy thì dọn qua đây với anh. Anh nói đứng đắn mà!
– …
Tôi lên cơn thịnh nộ:
– Ai cho phép hai người thế! Hãy rời ra nhanh lên, không thì tôi sẽ ra tay đó!
Tưởng tôi chết muốn làm gì thì làm hay sao? Hai người không biết sợ là gì, sẽ
xem đây!
Tôi phóng vào ngồi giữa họ, đẩy Tú Lan ra:
– Cút ra khỏi đây ngay!
Tú Lan lỏng tay ôm chồng tôi ra, ngước mặt lên nhìn chàng:
– Anh có thấy gì không? Sao em thấy hình như có cảm giác… lạnh? Anh không lạnh
sao? Cái lạnh rất kỳ lạ!
– Hahaha sợ chưa! Cút ra ngay! -- Tôi thầm cười trong lòng.
Thành đưa tay kéo cô ta lại thật gần:
– Nói thật với em, mấy hôm anh nằm nhà thương, đều gặp chị…
– Thật không? Sao không kể cho em nghe.
– Thật chứ! Kể ra sợ em không tin và sợ đó thôi.
Tôi thấy Tú Lan cuống cả lên, hai chân co hết lên giường chàng, ôm chặt cánh
tay anh. Tôi thấy tức cười và thương hại, tôi hỏi chàng:
– Rồi sao nữa? anh thấy em làm gì và nói gì?
– ….
Chàng tiếp tục kể cho Tú Lan nghe:
– Anh thấy chị Hoàng Thy, chị buồn ghê lắm, chị khóc khi biết chị đã chết, chỉ
còn mình anh sống lạc lõng trên trần gian này thôi, nhưng chị ấy sẽ mãi ở bên cạnh
mình để săn sóc và giúp đỡ cho anh và em đó.
– Em sợ lắm! em chỉ muốn chị ấy sớm đi đầu thai mà thôi… Người và ma đâu thể
nào ở chung được! Anh ạ, lúc nãy em lấy đồ hồi sáng phơi ngoài dây vào, em thấy
có một chiếc áo tự nhiên nó bay lại phía em đó! Em nói anh không tin, nhưng có
thật mà.
– Hay là hiện bây giờ có chị ấy đang ngồi với mình trong phòng này?
Tú Lan lại sợ hãi trốn sau lưng Thành:
– Anh đừng dọa em nhe, em yếu bóng vía lắm!
– Anh nói thật, anh và chị đã có những chuỗi ngày thật vui vẻ bên nhau, tụi anh
đã từng học chung từ dưới lớp nhỏ cho đến ngày trưởng thành, anh làm sao quên tất
cả một sáng một chiều được, thì chị cũng vậy thôi, chị lại lẻ loi ở bên kia thế
giới. Anh nghĩ chị không đành lòng xa mình nên sẽ lảng vảng quanh đây. Em đừng
sợ, chị chắc chắn không hại gì anh em mình cả, mà chắc chưa quen nơi ở mới của
chị ấy thôi.
Tôi ngồi giữa hai người, nghe thật cảm động, ngả đầu vào ngực anh, anh nói một
cách khó nhọc, đứt quãng:
– Anh thật khó thở, có vật gì đè lên ngực anh rất nặng… Anh cần uống nước.
– Để em đi lấy cho, anh có mệt thì nằm nghỉ nhe, hàm của anh bớt đau rồi chứ?
Tú Lan chạy vội đi lấy nước cho chàng. Tôi ngồi trong lòng chàng, đầu vẫn ngả
vào tim chàng, tôi nghe từng tiếng tim đập mỗi lúc mỗi yếu. Sợ hãi, tôi đứng bật
dậy để giúp hô hấp cho chàng, bỗng tiếng chàng reo lên:
– Anh hết mệt tim rồi, bây giờ nhẹ hẳn, thở ngon lành rồi.
À, thì ra từ nãy đến giờ tôi ngả đầu và ngực chàng, nên làm nghẽn mạch, máu
không truyền vào tim! Thật nặng vậy sao? Người ở thế giới khác có sức nặng gấp
3 lần so với người cùng một thế giới với mình! Chàng ngước mặt nhìn tấm hình
tôi trên bàn thờ, đôi mắt thật buồn:
– Hoàng Thy, hãy đem anh theo với em đi! Em có nhớ hồi xưa khi mình bên nhau,
anh đều nói với em rằng mãi đi bên cạnh cuộc đời em để bảo vệ cho em mà. Bây giờ
sống một mình bơ vơ, anh không còn vui thú nữa.
– …
Tôi thật buồn khổ, nếu mãi cứ vấn vương nơi này sẽ làm chồng tôi không khỏe lại,
chàng sẽ từ chối cuộc sống con người. Những cái vuốt ve yêu thương của tôi lại
làm người sống đau đớn, những nụ hôn của tôi lại làm họ buốt rát. Vậy tôi có
nên sống gần họ không? Hay sự níu kéo lụy tình của tôi làm họ sợ hãi, trốn chạy?
Tôi muốn giúp em gái làm việc cũng không được, em kinh hoàng bỏ chạy bán sống
bán chết! Còn lá bùa? Dấu hiệu này chứng tỏ người thân đã từ chối sự có mặt của
tôi bên họ, nên mới để lá bùa ngăn cấm tôi vào phòng chồng tôi, sợ tôi làm hại
anh? Hay sợ tôi quá yêu chàng mà đem chàng theo trong giấc ngủ mê?
Xin lỗi, tôi chỉ muốn đem lại hạnh phúc cho họ mà thôi, chứ không hề muốn gây sự
đau khổ kinh hãi. Tôi phải làm sao đây? Nên bỏ về cõi âm hay ở lại đây mang tiếng
làm ma không chủ?
Buổi tối, màn đêm đã xuống, tất cả mọi người đi ngủ, là giờ của chúng tôi, những
con ma hoành hành. Tôi đau đớn nhìn nhận mình đã là MA! Nếu hết 49 ngày này tôi
không đi đầu thai, thì tôi sẽ ở lại cõi người đói khát, lang thang, có thể trở
thành quỷ dữ!
Tôi không muốn thế đâu! Không muốn làm cho những người thân yêu sợ hãi tôi đâu,
họ có yên tâm làm ăn, yên tâm sống cuộc sống của họ không? Hay lại tìm cách trừ
hại tôi!
Lướt ngang qua phòng của Tú Lan, xem em ngủ có ngon không, xem em có quên đắp mền
hay quên tắt đèn không, tôi muốn làm công việc của tôi thường làm ngày xưa. Khi
đi ngang qua, tôi không thấy Tú Lan trên giường, tôi nghĩ chắc em chưa ngủ và
đang làm vệ sinh sửa soạn đi ngủ vì thường em ngủ rất trễ. Tôi lại ngang qua
phòng của Thành, mới tới trước cửa, tôi đã nghe hai tiếng thở, một nhẹ nhàng,
êm ái của… Tú Lan, và một tiếng ngáy trầm trầm đứt quãng khó khăn của chồng
tôi.
Ai cho phép Tú Lan tự tiện sang phòng chồng tôi, khi còn trong 49 ngày của tôi?
Tôi còn có mặt trong nhà này mà cả hai người dám không coi tôi ra gì sao chứ!
Lòng tự ái, hẹp hòi không cho phép, hai cặp mắt long lên sòng sọc, định bụng rằng
lần này tôi sẽ thẳng tay trừng trị; tôi đẩy cánh cửa sổ mở ra để xem hư thực ra
sao, tôi thấy Tú Lan được chồng tôi nhường giường của chàng cho em, còn chàng
thì nằm trên chiếc ghế sofa cạnh đấy, cả hai ngủ rất say. Tôi ngước nhìn xung
quanh tường đầy những lá bùa dán khắp nơi! Họ sợ tôi đến như thế sao? Họ không
còn muốn nhìn thấy tôi nữa và muốn trừ khử tôi khỏi cuộc sống của họ! Và lần đầu
tiên trong cuộc đời làm ma, tôi chảy nước mắt tủi thân, đau đớn, bơ vơ và quyết
định rời xa họ!
Tôi lướt ra khu vườn sau nhà, nơi đây chỉ toàn những cây lau sậy cao hơn đầu
người, tôi bắt gặp dáng Thành ngồi yên trên một tảng đá lớn, quay lưng lại tôi,
tôi đến gần áp khuôn mặt lạnh ngắt sương đêm của tôi vào lưng chàng, tôi không
cảm thấy đau đớn như những lần trước, những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt:
– Anh! Em thật nhớ anh lắm, chỉ muốn mãi mãi ôm anh như vậy thôi!
– …
Chàng vẫn yên lặng không trả lời, tôi quay lại phía trước mặt để nhìn thẳng
chàng, thì mới biết đây chỉ là người nộm bằng rơm, được làm để đuổi những con vật
cố ý muốn làm hại hoa trái trong vườn nhà!
Tôi cảm thấy mình thật thừa thãi, trống trải, không còn thuộc vào thế giới của
loài người nữa, chính người nộm này do tôi làm để đuổi mấy chú sóc, hoẵng lạc
vào vườn, đào bới, ăn hết những cây tôi trồng. Bây giờ tôi đã chả còn nhớ những
chuyện trước kia của con người nữa. Tôi phải rời xa họ, phải hy sinh bản thân để
chồng tôi mau khỏi bệnh, để Tú Lan có cuộc sống yên lành hơn.
Tiếng dế kêu đâu đây thật gần, gió nhè nhẹ thổi làm bay làn tóc dài của tôi,
giúp bước chân tôi đi mau hơn nữa rời xa nơi tôi đã từng buộc chặt cuộc đời; những
giọt nước mắt rớt rơi bay ngược theo chiều gió, trái tim se thắt thổn thức, tôi
nghe tiếng gõ mõ tụng kinh bài Vãng Sanh Tịnh Độ đều đều của Tú Lan vọng ra rất
sớm khi trời sắp hừng đông: