Hôm nọ tôi có dịp chạy về khu neighbourhood cũ, đi ngang qua
căn nhà cũ mà bồi hồi xuyến xao bao nhiêu kỷ niệm. Lúc ấy gia đình chúng tôi mới
từ thủ đô Ottawa chuyển về thành phố này, các con còn bé nên việc tìm một căn
nhà có đủ tiêu chuẩn gần trường học, gần nhà thờ, gần chợ Việt chợ Tây cũng hơi
khó. Cuối cùng thì căn nhà tạm ưng ý được chúng tôi lựa chọn vì mới được xây,
dù là ở dưới phố khá ồn ào chen chúc.
Ngôi nhà của hơn mười năm, từ khi các con còn học tiểu học ở trường St.Catherine. Nhớ những buổi sớm réo gọi cả nhà thức dậy, tôi tất bật lo bữa sáng cho mọi người, chuẩn bị backpacks cho tụi nhỏ, gói các lunh boxes, lôi ra áo quần giày dép trong khi chúng ngồi ăn, rồi lại tất bật đẩy con ra cửa chờ xe yellow bus đi học, và vợ chồng tôi cũng lần lượt rời nhà đi làm, mỗi người một hướng.
Nhớ những lần mấy mẹ con đi bộ trong xóm,
băng qua cây cầu đá, đến Library để con gái lựa sách Fairy Tales như Cinderella
mỗi tối ôm lên giường say sưa theo từng trang sách đẹp như giấc mơ tuổi thơ,
ghé Fire Station vì thằng con trai mê mẩn bồ độ đồng phục oai dũng của các
chàng Firemen. Thấy chúng tôi lấp ló ngoài cửa là các chàng firemen vui vẻ mời
vào, đưa con trai tôi vào tận xe, ngồi tập “lái thử” y như thiệt.
Nhớ những lần đưa các con đi học bơi, học
vẽ, học đàn piano theo “phong trào” của các gia đình Việt Nam hải ngoại là cho
các con “học đủ thứ”, rồi có nên cơm cháo gì không cũng không quan trọng.
Những buổi chiều tôi vừa nấu cơm vừa nghe con gái tập đờn piano bài “Dòng Sông
Xanh” theo yêu cầu của tôi mà mơ mộng nó sắp thành … nghệ sĩ danh cầm nổi tiếng
thế giới.
Nhớ những đêm khuya vắng từ phòng ngủ
trên lầu, tôi nhìn qua khung cửa sổ khi những bông tuyết đầu mùa phơ phất đến rồi
tìm vần thơ, nhớ những những kỷ niệm thanh xuân còn bỏ lại nơi quê nhà xa xôi.
Căn nhà này, cũng đã đón tiếp nhiều chuyến
viếng thăm của người thân hai bên nội ngoại từ Mỹ và Canada, những buổi BBQ nơi
sân sau với bạn bè, những buổi birthday parties của các thành viên trong gia
đình, những ngày mưa Thu ngắm lá rụng dưới cội táo già, nhìn dòng xe nối tiếp
nhau giờ tan tầm bên ngoài cửa sổ, cảm nhận niềm hạnh phúc bình yên nơi phòng
khách ấm cúng với ly trà nóng thơm mùi peppermint.
Giờ đây mọi ký ức như bừng sống lại, thời
gian như cơn gió vô tình, các con đã lớn, chúng tôi cũng không còn trẻ nữa, mà
ngôi nhà cũ vẫn còn đây, chất chứa biết bao niềm thương nỗi nhớ dạt dào mỗi khi
đi ngang về chốn xưa.
Thật ra, căn nhà này vẫn là của tôi. Gia
đình tôi dọn nhà qua khu mới, phía Bắc thành phố, và cho người ta mướn căn nhà
cũ, nên thỉnh thoảng tôi vẫn được ghé qua, đi vào nhà khi có việc cần theo yêu
cầu của người mướn nhà.
Bước vào nhà, mọi thứ thay đổi, cách
trang trí sắp đặt các vật dụng hoàn toàn khác, nhưng tôi vẫn đứng ngẩn ngơ ngay
giữa căn bếp, hiện về trong tâm trí bao nhiêu lần tôi đã đứng nơi đây, làm những
bữa cơm cho cả nhà.
Cũng giống như nhiều gia đình Việt Nam
khác bên hải ngoại, tôi tin là như thế, máy rửa chén nhà tôi cũng chỉ dùng để…
đựng chén dĩa muỗng nĩa cho khô ráo, và chỉ sử dụng máy thi thoảng khi nhà nấu
thức ăn nhiều, có khách, hoặc khi mệt mỏi.
Và vì tôi rất say mê, yêu thích rửa chén,
nên trong sự phân chia nhân sự và công việc nhà, phần “rửa chén” đã thuộc… về
tôi. Chỗ đứng rửa chén nhà tôi nhìn thẳng ra khung cửa sổ sau vườn nhà, không
phải cái cửa sổ be bé mà là ba cái cửa sổ lớn nối liền nhau, và đó là một bức
tranh thiên nhiên bốn mùa cho tôi thong thả nhìn ngắm mỗi khi rửa chén.
Mùa Xuân và mùa Hè, gió nhẹ đong đưa những
cành cây dưới màu nắng tươi, nghe cả tiếng ong vo ve hút mật trên những chùm
hoa táo màu trắng toả hương thơm vương vấn. Mùa Thu, hàng cây cao của vườn sau
nhà kế hàng rào chuyển sang một màu vàng lãng mạn, mỗi cơn gió đến làm những
chiếc lá vàng rơi lả lơi trên không gian và rải lác đác trên sân cỏ nhà tôi (một
màu Thu rất đẹp và cũng rất buồn, đôi khi!). Mùa Đông, đó là một bức tranh màu
xám của mây trời và tuyết trắng, nhưng được chấm phá bằng những nét màu nâu,
đen sinh động của những nhành cây khẳng khiu, cuối chiều tà có con chim lẻ bạn
lạc loài đang ngơ ngác tìm đường về tổ.
Khi rửa chén, vừa ngắm “bức tranh cửa sổ”
tôi vừa mở nhạc du dương, cũng có khi có những âm thanh của tivi ngay phòng
khách hoặc tiếng ồn ào khác trên lầu của các thành viên khác trong nhà. Cũng có
khi rất im lặng chỉ mình tôi thả hồn, nghĩ suy về một bài viết hay một câu thơ…
Với tôi, rửa chén cũng là một phương pháp tập thể dục, thân
thể thả lỏng, relaxing, trí óc bay bổng nhẹ nhàng và là phương pháp “thiền” rất
thú vị. (Có mâu thuẫn không, khi tôi không biết nấu ăn, không đam mê bếp núc,
nhưng lại yêu… rửa chén?)
Tạm biệt căn nhà cũ, lái xe trở về căn
nhà hiện tại, tôi vẫn còn lâng lâng cảm xúc buồn vui, năm nay tuyết đã đến sớm
từ đầu tháng 11, tháng tận năm cùng rồi còn gì, lại sắp bước qua một năm mới, hỏi
sao không bâng khuâng?
Ông xã nghe tôi kể nguyên do nỗi buồn “có
tên và không tên” bèn châm chọc cho tôi vui, cái câu muôn thuở tôi nghe cả trăm
lần:
- Trời ơi, em cứ yếu đuối đa sầu đa cảm,
tâm tình sáng nắng chiều mưa như thế thì không bao giờ làm chủ cả, làm boss được
đâu nhé.
Tôi vẫn bâng quơ nhìn tuyết rơi ngoài sân, hờn mát:
-Em có bao giờ mơ ước làm boss làm chủ ai đâu chớ! Trong căn
nhà chỉ có bốn người này, em còn đứng thư tư nữa mà!
Biết tôi còn đang cảm xúc chưa nguôi, chồng
tôi bỏ lên lầu, kẻo tôi lại mất hứng nấu cơm chiều thì coi như đói rã họng, lại
phải ăn cơm nguội với mì gói.
Đó là câu chuyện thật. Còn sau đây là… chuyện bịa:
HỎI ANH CÒN NHỚ
Về ngang qua
nhà cũ
Lòng anh có
nao nao?
Một thời là
mái ấm
Một thời là của
nhau
Mình đã là chồng
vợ
Hạnh phúc với
con thơ
Bao ngày vui rộn
rã
Nghe trẻ cười
bi bô
Con lớn theo
ngày tháng
Đời buồn vui sớt
chia
Tình có khi lạnh,
ấm
Cùng cảm
thông, thứ tha
Vì sao mình
chia tay?
Làm sao mà em
biết
Vì lỗi của cả
hai
Hay nợ duyên
đã hết!
Kìa khóm hồng
vẫn nở
Nơi mảnh sân
trước nhà
Mình đã cùng
vun xới
Nâng niu từng
cành hoa
Phòng ngủ còn
hơi ấm
Những mặn nồng
ngày qua
Gối chăn còn
vương vấn
Những ân tình
thiết tha
Bàn ăn thừa một
chỗ
Chiếc ghế trống
chơ vơ
Anh không còn
ngồi đó
Chén dĩa khua
hững hờ
Đèn vẫn vàng
căn bếp
Bữa tối em và
con
Món ăn anh yêu
thích
Dường như chẳng
còn ngon
Về ngang qua
nhà cũ
Anh có thấy bồi
hồi
Bóng em bên cửa
sổ
Nhìn thời gian
dần trôi
Về ngang qua
nhà cũ
Anh có thấy
lòng đau
Có nghe tiếng
con hỏi
Ba bây giờ ở
đâu ?
Kim Loan