DẤU SÔNG XƯA
Thuyền ngược gió đã tắp bờ bến lạ.
Góc quê xưa giờ gió đã sang mùa.
Con nước lớn đã lạc vào biển cả.
Tiếng ru hời đã tắt giọng buồn xưa.
Em đâu biết mỗi từng ngày qua mất
ở trong ta biền biệt dấu sông xưa.
Thuyền bỏ bến rồi thuyền trôi thất lạc
cuối chân trời không một áng mây đưa.
Thuyền bỏ bến bỏ luôn bờ cố thổ
bỏ vạt cầu thắc thẻo nhịp sầu riêng.
Thuyền đi rồi còn đâu là bến đổ
thân cánh diều phiêu bạt gió oan khiên.
Bến nước đó tiễn người qua Chợ Vãng.
Mẹ Tam Bình nghiêng nón đón đò trưa.
Cha đứng đợi như tiền duyên đã định
rước tình về tiếp nối chuyện ngàn xưa.
Anh lớn vội bên bờ Nam xoáy lở
ngó mê man bãi Bắc đất bồi mau.
Em có nhớ những trưa nồng tiếng thở
bạn đôi bờ hò hát rủ rê nhau ?
Thương biết mấy con sông thời tuổi dại
dắt tay người qua từng chuyến đò ngang.
Trễ chi chuyến đò xuôi mà lỡ hẹn
để người xa, xa mút tận quan san.
……..
Ôi tội nghiệp con sông dài nối biển
giấu đưa người qua bãi cạn ghềnh sâu.
Người ra đi để sầu như khói quyện
nhớ thương nhau chỉ thấy bạc mái đầu!
***
VĨNH LONG – CÒN ĐÓ NỖI NIỀM
Có bữa mơ về ngang Mỹ Thuận
ngay mùa gió chướng nước tuôn tuôn.
Bên kia sông Cái, con đường lớn.
Ngó mút hàng cây… chợt thấy buồn.
Vĩnh Long còn đó, ở cuối đường,
cách mấy cầu ngang, mấy dặm sương.
Như thể dang tay là giáp mặt
sao lòng thiên lý vẫn tha hương.
Vĩnh Long sao thiếu một nụ cười.
Dường như thưa thớt một làn môi
nghe như xa vắng, như hờn tủi
như đã chờ nhau lỡ một thời.
Sao nghe như vẫn tiếng thở dài.
Ngờ trong sương khói có mây bay,
có người trắng tóc mù đôi mắt
khóc suốt mười năm cuộc đổi thay.
Em có còn qua những lối trăng!
Ðường về Tân Ngải miệt Trường An,
nhà ai bông bưởi rơi đầy ngõ
vương vướng chân quen mấy nụ vàng.
Em có về qua
lối hẹn xưa?
Ðường
Trương-Vĩnh-Ký nắng hay mưa,
thềm rêu mấy dấu
giày thương nhớ
chắc cũng mòn
theo ngọn gió lùa.
Em có về theo
chuyến xe chiều
ngang cầu Thiềng
Đức lạnh mùi rêu?
Xe đi có nhớ lòng
gỗ mục
khi nắng mùa mưa
đổ quạnh hiu.
……..
Vĩnh Long, này
chút nghĩa cũ càng
không về đâu tại
thiếu đò ngang.
Ba sinh cũng muốn
dài hương lửa
nhưng giữa lòng
ta… những mộ hoang!
Cao Vị Khanh