Ngày 31 tháng 10 vừa qua, RFA hân
hoan thông báo: “Trại giam số 6 đồng ý mở cửa ‘chuồng cọp’, hai TNLT dừng tuyệt
thực sau 21 ngày”. Danh từ “chuồng cọp” trong bản tin thượng dẫn khiến tôi nhớ
đến một bài báo cũ (“Ký
Ức Những Ngày Ở Địa Ngục Trần Gian”) xuất hiện trên báo Nhân Dân, hồi đầu
năm, hôm 01/05/24.
Tác giả Dung Trần tường thuật:
Ngày bị đày ra Nhà tù Côn Đảo cùng nhiều chiến sĩ cách mạng khác, bà Phan Thị Bé Tư chưa tròn 20 tuổi… Có dịp về thăm lại Nhà tù Côn Đảo (huyện Côn Đảo, Bà Rịa - Vũng Tàu), đứng trước những chuồng cọp, trại giam, bà Tư không cầm được nước mắt. Nơi đây, mấy chục năm trước đã giam cầm hàng nghìn chiến sĩ cách mạng và đặt ra rất nhiều chế độ hà khắc. Là nữ tù chính trị nhưng bà Tư cùng các dì, các chị chưa ngày nào được nương tay.
Phụ nữ nhưng 52 ngày không cho tắm, bữa ăn thì toàn mắm
thối, khô mục, gạo mốc, xin chút muối chúng cũng không cho. Đến nước uống mà
chúng tôi phải giấu trong đáy quần, khi chúng phát hiện được thì đánh đập dã
man”.
Chuyện kể của bà Phạm Thị Bé Tư (“phải giấu nước uống trong
đáy quần”) khiến tôi nhớ đến cách chống khát của tù nhân ở trại kiên giam (A -
20 Xuân Phước) qua lời của một nhân chứng khả tín và khả kính:
Trời Tháng Giêng ở thung lũng tử thần lạnh như có ai cầm
dao cắt vào da, nhất là khi trời vào tiết Xuân, gió hiu hiu làm lay động hàng dừa
trong sân trại. Cái lạnh thiên nhiên cộng với việc thiếu đường và chất béo từ 9
năm qua khiến cho buổi sáng ngày 30 Tết Nguyên Đán năm 1984 trở thành buổi sáng
không thể nào quên được trong đời.
Ngài uống hết rồi múc thêm một nửa ca nữa. Tôi hỏi
ngài:“Bố vẫn còn khát hả?” Ngài trả lời:“Uống phòng xa.” Động từ “phòng xa” anh
em chúng tôi dùng để chỉ thời kỳ bị nhục hình bằng chính sách 2 muỗng cơm, hai
muỗng nước, hai muỗng muối khi chúng tôi bị nhận chìm vào cơn khát của những
người đi trong sa mạc nên mỗi khi bị gọi ra “làm việc” phải xin uống cho thật
nhiều nước trước lúc bị dẫn trở lại buồng giam rồi đái ra để uống cho đỡ khát. (Vũ
Ánh. Thung Lũng Tử Thần. Westminster, CA:
Người Việt Books, 2014).
Uống nước giải để sinh tồn không phải là chuyện lạ lùng chi,
đối với những kẻ đang chết khát. Dấu được nước uống trong đáy quần mới là chuyện
ly kỳ! Sự hoang tưởng của bà Phạm Thị Bé Tư cũng khiến tôi liên tưởng đến câu
chuyện tù đầy (cũng hoang đường không kém) của một phụ nữ khác: bà Phạm Thị Chiều,
phu nhân của nhà thơ Giang Nam.
Ký giả Trần Đăng, báo Thanh
Niên, cho biết:
Bà chính là “cô du kích” trong bài thơ Quê hương nổi tiếng
của Giang Nam, từng lay động nhiều thế hệ những người yêu thơ suốt 53 năm qua.
“Cô du kích” trong bài thơ với tiếng cười “khúc
khích” và đôi mắt “đen tròn” đã bị “giặc giết em rồi quăng mất xác”, còn bà Chiều
thì vẫn gắn bó với nhà thơ Giang Nam đến tận hôm nay.
Sở dĩ có sự “vô lý” trên là do nhầm lẫn từ một nguồn tin
của cơ sở trong thành báo ra. Nhà thơ Giang Nam nhớ lại: “Tôi và nhà tôi có cảm
tình với nhau từ khi còn ở chiến khu Đá Bàn (Khánh Hòa) trong kháng chiến chống
Pháp. Mãi đến năm 1955 chúng tôi mới cưới nhau.
Cuộc chiến tranh chống Mỹ mỗi lúc một khốc liệt, để tránh
sự bố ráp của kẻ thù, tổ chức phân công cả hai chúng tôi vào hoạt động tại Biên
Hòa. Chẳng bao lâu sau, vợ và con gái tôi bị địch bắt giam tại nhà tù Phú Lợi.
Giữa năm 1960, tôi nghe tổ chức thông báo rằng vợ con tôi
bị địch sát hại trong nhà tù này. Quá đau đớn, trong một buổi tối ở rừng, tôi
đã viết xong bài thơ Quê hương. Sau này tôi mới biết, thông tin trên là do nhầm
lẫn.
Nhờ chút nhầm lẫn này mà Giang Nam trở nên nổi tiếng qua mấy
câu thơ:
Nhà thơ thêu dệt chuyện (“giặc bắn em rồi quăng mất xác”)
cho thêm phần lâm ly, còn nhà nước thì dựng đứng ra “vụ thảm sát Phú Lợi”
để làm “phông bạt” cho một màn kịch tuyên truyền:
- Ngô
Nhật Đăng: “Năm 58, ở miền Bắc có một sự kiện gây xúc động sâu sắc, đó là vụ
‘Đầu độc ở nhà tù Phú Lợi’, ‘Chính quyền Ngô Đình Diệm đã bỏ thuốc độc vào thức
ăn, làm chết 4 ngàn tù nhân’. Đến năm tôi lên 6, 7 tuổi vẫn còn được nghe kể về
nó, các cuộc mít-tinh đông đảo ở quảng trường Nhà hát lớn, ở nhà Đấu xảo, hàng
chục ngàn người đầu chít khăn tang khóc ròng, thanh niên chích máu viết đơn xin
vào Nam chiến đấu vv… Ở trường chúng tôi được học bài thơ ‘Thù muôn đời muôn kiếp
không tan’ của Tố Hữu. Sau 75 mới biết, vụ này là bịa đặt, có mấy người ăn phải
thức ăn thiu, bị ngộ độc thực phẩm, ông Diệm phải cho xe chở đi cấp cứu, thế là
thành chuyện… “
- Thái
Bá Tân: “Tháng Năm năm Bảy Bảy/ Tôi đến nhà tù này/ Một khu nhà hoang vắng/
Xung quanh cỏ mọc dày/ Hỏi thì người ta nói/ Đó là chuyện tầm phào/ Không hề có
chuyện ấy/ Không có thảm sát nào/ Vậy là những ngày ấy/ Chúng tôi, lũ học sinh/
Đã uổng công bỏ học/ Để tham gia biểu tình/ Khóc cho cái không có/ Căm thù cái
hư vô”.
- Nguyễn
Đình Cống: “Tôi chỉ là người chứng kiến, tự mình không điều tra nghiên cứu
như Thái Bá Tân. Thấy thông tin trái ngược nhau, nêu ra để các bạn tham khảo và
suy nghĩ”.
Còn “tham khảo”, và “suy nghĩ” cái con bà gì nữa – ông ơi!
Ti tiện, hèn hạ, lừa lọc, dối trá, ác độc … đều là thuộc tính căn bản (và bất
biến) của chế độ toàn trị hiện hành mà. Ngay cả đến người quen (xa gần) của những
tù nhân lương tâm còn bị họ xách nhiễu đủ điều, nói chi đến chính kẻ đang bị
giam cầm.
Đó là chưa kể đến những chuồng cọp trong trại giam vừa bị
phá vỡ vào tháng mười vừa qua, sau nhiều cuộc tuyệt thực dài ngày của tù nhân.
Qua FB, bà Đỗ
Thu (phu nhân của TNLT Trịnh Bá Phương) cũng đã phổ biến lời “cảm ơn
chân thành” của chính những người trong cuộc:
Hiện tại chúng tôi đã kết thúc đợt tuyệt thực tập thể sau
3 tuần, sức khỏe chúng tôi đang dần hồi phục. Một lần nữa chúng tôi xin gửi lời
cảm ơn chân thành tới các bạn. Hẹn các bạn khi chúng tôi ra khỏi nhà tù nhỏ
này, chúng tôi tin với sự quyết tâm và ý chí chúng ta sẽ gây dựng một Việt Nam
dân chủ thịnh vượng, thượng tôn pháp luật và quyền con người. Phá bỏ nhà tù lớn
đã giam hãm tư tưởng và tiềm năng phát triển của dân tộc Việt Nam trong nhiều
thập kỉ qua.
Tôi đọc xong lời cảm ơn thượng dẫn mà đỏ mặt. Sao những người
đang bị giam cầm thì vẫn quyết tâm sẽ “phá bỏ nhà tù lớn đang giam hãm tư tưởng
và tiềm năng phát triển của dân tộc Việt Nam trong nhiều thập kỉ qua,” còn vô số
những kẻ đang ở bên ngoài lại đều “tự giải giới” (self disarm)
ráo trọi như vậy – hả Trời? Bộ quê hương, đấ́t nước, xứ sở này chỉ của riêng họ
hay sao?
Tưởng Năng Tiến