LẮNG NGHE ÂM MƯA HỢP THÀNH TẤU KHÚC
hình dung sự nhú mầm tỏa hương
những bông hoa hình thành tuy chậm và đẹp
trong thinh lặng, niềm vui không thể so sánh với những gì
khác biệt
chẳng hiểu vì sao trạng thái não người bị nén trong hộp sọ
nên nhấm nhẳng chuỗi khái niệm về thời gian bất biến
tôi ơi, hãy tin đi chứ!
trong mắt những hạt cỏ đang chảy tràn màu đêm xanh
chính là lúc cát, bụi nhìn thấy thịt xương mình ký sinh
trong loài cây tắc kè bám trên vách đá
mặt trời nhô dần lên không cần phải cầu xin hay mời thỉnh
lũ mèo hoang trong thành phố vểnh râu
chúng mang giấc mơ thơm bước đi chầm chậm
ngẫu nhiên chăng, mùa thu có phải là dự đoán đơn thuần
hay là những câu chữ tin lành trong kinh thánh
tôi nhìn bóng tôi đang đứng trước gương
hai tay tháo gỡ sợi dây trong suốt quấn quanh mình
kỹ năng hoang dại tuyệt vời nhưng không thiếu phần hợm
hĩnh
hình như, thân tôi đang nghiêng dần chạm đất
lắng nghe âm mưa hợp thành tấu khúc mùa xanh cổ điển
***
BIẾN TẤU TRONG GIAO HƯỞNG
mùi hương da thịt tích tụ trong tàn tro
dáng lửa huyền ảo liên kết với tâm linh để bày trò lễ nghi mai táng
bất chợt, tôi thèm được nghe giọng nói tự tình của bài thơ về số phận
thời gian tích cực khoan xuyên thủng hộp sọ
ý tưởng như con thuyền ma lênh đênh quanh vòng thủy não
hôm nay, có thể nhiều người thích trang điểm thẫm đen màu sợ hãi vây quanh diềm
mắt
mặt trời từng ngày vẫn mọc không phụ thuộc sự suy tư
thói quen của niềm đau khôn ngoan dần mọc rễ trong tận cùng khái niệm
nhục thể rạo rực trần truồng dục tính nhưng chẳng thấy khuôn mặt
người đàn bà của quá khứ đang phô bày hình thái loài bướm đêm tỏa hương và quyến
dụ
như một trò đùa cố tạo vẻ hào nhoáng chờn vờn vỗ đôi cánh mỏng
những đứa trẻ côi cút nằm co ngủ mơ nhìn diện mạo thiên đường cổ tích
mường tượng chúng như lũ mèo hoang thoi thóp chờ đợi phép mầu cứu rỗi từ chủ
nghĩa bốc phét ảo tưởng
có thể, cuống họng thành phố không ngừng nhú chùm con mắt vi trùng nhọn hoắt
chẳng ai cần sắp đặt việc trình hiện cơn đói dành cho những ngày mất ý thức về
sự sống còn
hôm nay, trên những con đường không còn bung tràn rực rỡ thứ âm thanh tụng ca hạnh
phúc khôi hài
đã lâu lắm rồi, tôi cùng hồn phách nằm ngửa mặt trên đất hoang lạnh ẩm hơi nước
tôi quên bẵng giáo điều đã dạy tôi nhớ thì thầm khởi niệm
hiện tại hai tay tôi luôn bám níu vào hơi thở chính mình
cho dù đã chuyển hóa thành hồi ức buồn thảm
nhưng tôi tự nhủ lòng phải cố vượt lên khỏi chiều sâu huyệt mộ
Khaly Chàm
tpsaigon
10/2024