07 December 2024

TÔI ĐI NỮA | VƯỜN QUÊ - Huỳnh Liễu Ngạn

TÔI ĐI NỮA

 

tôi về gặp lại mùa thu

gặp lại một đám cỏ mù bên sông

mẹ tôi đã bỏ cánh đồng

theo mây lên núi hóa rồng mà bay

 

mẹ tôi có dặn thế này

khi nào con mỏi cánh bay thì về

từ khi chân sạm màu quê

tôi đi chẳng giữ lời thề được lâu

 

đời tôi buồn đã ăn sâu

vào trong tim phổi nghìn câu thơ rồi

có đêm tôi ngó lên trời

thấy sao tưởng mắt mẹ ngời dõi theo

 

làng tôi vạt nắng cũng nghèo

ao bèo chỉ có lèo tèo giậu leo

tôi về lòng thấy hắt heo

hồn con chó mực lèo đèo theo sau

 

nhớ thương gởi lại bên cầu

tôi đi nữa - tôi đi lâu - lần này.

 

8.9.2024

 

VƯỜN QUÊ

 

vườn em tháng tám ra non

tía tô giấp cá vẫn còn xanh thêm

hương bay ở phía sau thềm

làm cây cà tím thòm thèm dòm theo

 

tay em múc nước rửa bèo

đường gân vừa nổi vòng vèo lại co

con chim cứ hót líu lo

không bay mà đậu xo ro trên cành

 

em cười theo ánh trăng xanh

thuở xưa núp dưới mái tranh đợi tình

ai ngờ mưa đổ thình lình

ướt luôn chiếc áo xúng xinh ngực trần

 

thuở xưa ấy thuở xưa ngân

em làm gỏi cuốn để phần anh qua

thế mà xa thật là xa

anh qua xứ lạ đến tra chưa về

 

vườn em hoa cỏ phủ phê

quẩn quanh chỉ thấy màu quê chúng mình.

ra vườn em đứng lặng thinh

con chim ngừng hót như rình rập ai

 

bầu trời thấp xuống lưng vai

làm tóc em rối bên tai thật gầy

mười năm một thoáng mây bay

không còn nữa sợi mưa rây cuối vườn

 

em ra ngồi ngó vách tường

thấy ai vẽ nỗi chán chường lên trên

hay là anh giả vờ quên

mũi tên với trái tim bên ngực hồng.

 

26.8.2024

Huỳnh Liễu Ngạn