05 December 2024

VÔ ĐỀ - Nguyễn Tấn Cứ

Không có gì chán hơn
khi ngày nào cũng lóe lên ý nghĩ ra đi
Hoặc tự sát vì đã quá mỏi mệt kiếp người
Cần phải thay đổi cần phải gượng cười
Cần phải có một con đường khác
Cần phải thong dong bình thản hơn với những cuộc rong chơi

Cần phải lạnh lẽo khinh thị nhiều hơn
với những khuôn mặt cao đạo nhàm chán nhạt nhẽo
Những khuôn mặt đầy suy tư nhưng trống không hồn vía
vì quá nhiều mưu mô để sống để tồn tại

Đáng sợ nhất là anh lại phải thỏa hiệp
nâng li cụng chén cùng với những lời khen chê
Ngậm miệng ăn tiền cho qua đi những tháng ngày vô vị
Đáng sợ nhất là anh phải giao đãi
hay phải ngắm nhìn những nụ cười
nện xuống mặt bàn như ly vỡ
Đáng sợ nhất là anh sợ phải cô đơn
Đáng sợ nhất là anh lại phải là như họ
Như những con ruồi đang vo ve đang rầm rì đang bu vào nhau

Bây giờ là sớm mai bắt đầu cho rất nhiều buổi chiều đang đến
Anh đang tập quen dần với bóng đêm tập quen dần với nỗi nhớ
Tập quen dần với những con đường một chiều trôi xuôi vô ngại
Sẽ không có một nơi nào để nương nhờ
Không núi đồi không nắng vàng
không sương bay không cô đơn
không hạnh phúc không hoài nhớ Không rưng rưng
vì những bông hoa dã quì đang rực lên trong bóng đêm
Trong những buổi chiều xa xăm đang nát tan vì kỉ niệm …

Nguyễn Tấn Cứ