BÌNH TĨNH YÊU NHAU
(Thơ Ngu Yên. Viết lúc 3:30 sáng ngày 21 tháng 1 năm
2025.)
Ba giờ sáng mở mắt.
Tuyết hóa thành phố mới tinh, tựa đêm qua ai lén sơn màu trắng.
Chuyện hiếm hoi Houston, nơi vương triều của nắng, trị vì những
mồ hôi.
Mền dày ấm thua mền da.
Gối bông êm thua cánh tay.
Ba giờ sáng bắt đầu một ngày, khoan bàn chuyện lo lắng, vui
trước đã.
Em mở nhạc.
Anh pha cà phê.
Quấn mền ngồi bên lề cuộc ngủ.
Quá đã. Hưởng chút thú tình già.
Em uống ly anh. Anh uống ly em. “Lòng cuồng điên vì nhớ, ..
.”
“Chờ hoài nhau trong mơ …” [1] dù cách nhau nửa gang tay.
Bài này mới hay: “Ta đi bằng một sợi tơ. Lung linh luồn
trong khói mờ. Ta treo hồn vào tình thu. Thấy mình trôi loãng trăng loà.”[2]
“Đêm đêm người mở lòng ra. Ôm ta trong cánh tay ngà …”
Em ôm tay anh. Anh ôm tay em. Có còn bao nhiêu ngày, ôm nhau
mà không khóc?
Có còn bao nhiêu lần, không bận rộn đời ngu, được yêu nhau
bình tĩnh? Cấm điện thoại reo.
Ba giờ sáng. Tuyết lạnh. Cà phê nóng. Nhạc hay.
Em nghe này:
“Người về tay ngà thương nhớ. Kêu ta bằng một lời ru”[2]
[1] Ca khúc “Hoài Cảm” của Cung Tiến.
[2] Ca khúc “Mộng Du” của Phạm Duy.
***
AI XÔ TÔI NGÃ, XIN CẢM ƠN
Có ai ngã từ những thang cấp lên cao, nơi ca ngợi xôn xao
văn học, như tôi, trên rong rêu lăn lóc, không ai chùi rửa, té ngửa đập đầu
trên đất Việt.
Khi đứng cao, thường xuyên nhìn xuống, văn thơ xây xẩm tưởng
chừng chữ nghĩa cao thâm, luân vũ quanh những giải thưởng. Vút lên tưởng tượng,
hôm nào đó pháo bông.
Té ngửa nhìn trời, thấy chữ bay phất phới, chữ cái mặc váy
trần, chữ đực đi chân không, ảo tưởng một thời vỡ lẽ.
Con đường từ Văn Miếu đi biên giới Trung Hoa, xuống đảo Phú
Quốc, dĩ nhiên nở nhiều hoa ngà ngọc, từ quá khứ tràn lan, sắc chỉ bấy nhiêu
màu. Đẹp, chăm chú nhìn, lé mắt hiện tại. Thơm, chăm chú ngửi, dị ứng đỏ mũi
tương lai.
Phải đi con đường khác.
Tồn tại không bảo đảm sống còn.
Té từ cao xuống đất. Không dám khẳng định ai xô sau lưng. Nhờ
vậy trở thành ân sủng.
Ai xô tôi ngã, tôi biết ơn.
Dập đầu. Thức tỉnh. Đứng dậy.
Đi lối chưa thành đường.
Chữ có nghĩa như đỉa hút máu.
Con đỉa phơi chết khô, nhỏ vài giọt, nó sống lại, tương tựa
thi ca muốn tồn tại, phải hồi sinh.
Đi, các bạn làm thơ, viết văn, chúng ta phá đường, sơn sửa lại
Văn Miếu.
Hôm nay, bình minh mọc lúc nửa khuya
Ngu
Yên