27 May 2025

YÊU TINH - Hồ Đình Nghiêm

1.

Tôi ghé vào cây xăng, châm đổ nửa bình. Thừa ít đồng tiền thối, tôi bỏ ra đánh vé số. Tôi vừa chở vợ vào nhà thương, mất nửa ngày ngồi trên lửa, kết quả là mẹ tròn con vuông. Tôi lựa 6 số dựa vào ngày, giờ, tháng, năm con bé chào đời. Tôi không tin số mạng, không tin vào vận số đỏ đen may rủi, nhưng lúc đó thay vì mua phong kẹo, mua thỏi chocolat, tôi lại mó tay vào tờ giấy chơi vé số. Một xúi dục kỳ lạ khó giải thích. Tôi tin ở đời có thiên thần, có ma quỉ.

Bạn biết đó, ba ngày sau tôi vào bệnh viện đón hai mẹ con về, tôi xem báo và tôi dụi mắt lắm phen. Hoang đường thật, tôi dò trúng cả 6 con số. Tôi nghe tim đập sai nhịp, tôi vừa trở thành một thằng triệu phú ? Tôi hỏi vợ: Em có mang ước ao gì không ? Vợ nói không suy tính: Hai mẹ con cần có một căn nhà mới. OK. Tôi đặt tên gọi cho con bé cưng là Money, tôi mở riêng cho nó một trương mục. Tôi mua một tiệm tạp hoá để tự mình làm chủ bán buôn. Có đứa con gái tóc vàng vào xin việc, chừng ba tháng sau nó bảo vừa mang thai, đưa tôi xem cái que nhựa tự xét nghiệm mà nó vừa đái vào đó: “Em từ bỏ nơi này, em đi phá thai, hãy trao cho em 15.000 bồi thường thiệt hại đời con gái”. Tôi nghe theo yêu sách, tôi chẳng muốn vợ tôi đau tim. Lần này thì tôi tuyển nam nhân công, chưa đầy tháng, tiệm tạp hoá bị hai thằng có vũ trang vào cướp sạch tiền. Tôi khai với nhà chức trách, với công ty bảo hiểm, họ đến xem cuốn băng video thu hình, họ bảo sẽ đền bù sau khi kết thúc cuộc điều tra. Buồn bực nhiều thứ khiến tôi siêng tấp vào sòng bài Casino tìm mua cảm giác mới. Đánh nhỏ thua nhỏ, đánh lớn thua lớn. Tôi bán rẻ tiệm tạp hoá. Vợ đâm đơn ly dị, làm chủ căn nhà và được quyền nuôi con. Bạn biết đó… Hãy nhìn hình hài tôi bây giờ…

2.

Tôi làm ca đêm cho một nhà hàng người Pháp. Mỗi khi mang rác đi đổ sau con hẻm lầy lội tôi vẫn trông rõ dáng nằm ngồi vật vạ của một ông già khó đoán ra tuổi tác. Thỉnh thoảng tôi mang thức ăn thừa ra cho ông, thấy thùng giấy nào còn mới thì trải rộng ra, trao cho ông để che chắn thứ giang sơn tàn tệ ấy. Dĩ nhiên người ông luôn bốc mùi, lấn áp nhất là nồng độ cồn của rượu bia ông dung nạp vào người. Cảm ơn người bạn trẻ, tôi tên Paul. Tôi thích thuốc lá và tìm quên qua men say hơn là các thứ sơn hào hải vị này, ăn cho có, ăn như mèo, thực bất cầu no.

Paul biết giờ tôi tan việc, 12 giờ khuya đứng run thân nơi góc đường chờ đợi để xin thuốc lá và bạc lẻ. Paul cho hay là vừa di dời nơi chốn cũ từng ăn nhờ ở đậu, tôi hiện ở trong căn nhà bỏ hoang, thú vị lắm, vì mỗi đêm khuya thường có ma hiện ra. Paul mô tả và tôi biết chỗ ấy, hai năm trước từng xảy ra hoả hoạn. Đã hai năm, đi ngang qua vẫn còn ngửi ra mùi khét, như kiểu vẫn còn khói âm ỉ cháy ngún.

Một tối kia, ở quán ăn tặng tôi chai rượu chát nổi tiếng của Pháp, “chúng tao biết mày sắp ăn Tết”. Đã sang tháng Hai, họ vẫn mừng chúc năm mới. Tôi nghĩ tới Paul, tạt về căn nhà có ma để thăm ông già vô gia cư, trao tay ông chai rượu thượng hảo hạng. Ôi, quý hoá quá. Buồn ngủ mà gặp chiếu manh, giữa sa mạc mà gặp nguồn nước ngọt. Ông uống, ly này qua ly khác và ông thuật lại, tóm gọn cuộc đời ông mà tôi vừa kể ở đầu bài. Tôi không ngờ là mình đang tiếp xúc với một người từng là triệu phú. Tôi tin hoàn toàn những gì xảy đến trên cuộc đời ông, tin tới các thứ gọi là vô thường, rồi tự dưng tôi mong được gặp ma, thử một lần cho biết. Paul nói đêm nay trời lạnh quá, chúng ta phải nổi lửa, đốt bậy bạ thứ gì đó cho qua giấc cơ hàn. Này, con ma ấy xinh đáo để và em rất mực dịu hiền, hai đứa cứ nhìn nhau mà chẳng nói ra lời gì. Đời thằng Paul này đã hứng chịu bao nhiêu trầm luân, có chết trong vòng tay ma nữ cũng là một diễm phúc cuối đời vậy!

Hồ Đình Nghiêm