Em đừng thức, dù là ngày mai!
Đường Rạch Bùng Binh đen
xe hủ tíu mì vàng
ba cô gái
cô mì vắt, cô hẹ sống
và cô ớt ngâm dấm
ba cô đều muốn tôi gọi tên như vậy
Trong khói từ nồi nước lèo
ba cô cười hết hàm răng
ánh mắt e thẹn trước đàn ông của ba cô thiệt ngọt
Tôi không nhớ đã ăn nhiều hay ít
mỗi vắt mì như một đoá bông cúc
mắt mỗi cô như chiếc lá sợ mùa thu
ngày bán ế
đời ba cô gái ế chồng
gió nắng khô
vỉa hè bụi
nỗi buồn từ đâu đến mà lũ ruồi cũng chán than khóc
Vì tôi thích em Ớt Ngâm Dấm
em đỏ lợt nhưng vẫn hứa hẹn nồng cay
và em chua giữa bốn bề kênh thúi
nơi đây
ranh giới giữa chốn trú đen và đô thị loè loẹt
cuộc đời đách còn cái gì đáng gọi là đẹp
vậy mà em vẫn là cái hũ lớn đựng ngần đó vẻ đẹp mốc meo
Tôi không nói em mập
ở nơi mọi thằng đàn ông đều muốn ăn no
muốn say để giấc mơ dễ chết
sắc đẹp của em đầy ứ
cho gương mặt em dài trong ngày và đêm
hướng theo vài thằng thực khách biết lẫn lộn giữa vắt mì và
hoa cúc
Tấm bạt che đập vào gió truyền tin: công an tới!
cả ba cô bay hoảng loạn trong hương thơm hủ tíu
mỗi cô như một chiếc máy bay vận tải chở đầy bàn, ghế, chén,
đũa…
và rơi
chìm
vào màu đỏ
Giờ đây giữa chốn đầy người
người… người… người…
đất nước này còn có vỉa hè nào
cho chiếc xe hủ tíu mì một khoảng trống tị nạn
có thằng đàn ông nào vừa bỏ rượu ở thành phố này
hắn và những đêm ngắn còn lại
cùng em quên thức giấc trên giường ngày mai
Trần
Tiến Dũng