Con đường đến nơi làm việc của tôi khá nhiêu
khê và mất thì giờ. Nhưng tôi cố tập cho mình không ngán ngẩm, khi
nghĩ đến đoạn đường gập ghềnh ấy. Tôi đặt ra chương trình “sinh hoạt” để tận dụng
thời gian lông bông, bốn tiếng đồng hồ mỗi ngày, từ nhà đến hãng và trở về. Tôi
tự phong mình là vận động viên Triathlon, phối hợp ba môn thể thao: đi bộ
ngoài đường, ngồi trong xe lửa, đứng trong xe buýt. Biết đâu đây sẽ là hình thức
Triathlon được ưa chuộng của thế kỷ 21. Sáng sớm, khi đầu óc còn tỉnh
táo, tôi rút bài tập nhạc, học nốt, học kỹ thuật, đánh đàn trong trí. Một lúc
sau, thấy bên trái, bên phải, đàng trước, đàng sau, nhiều hành khách gật gà, gật
gù, tôi cảm thấy hình như mình cũng đôi con mắt ố mấy lim dim... Thế là
tôi cất bài tập, mở nhạc trong điện thoại, ráng nhíp mắt, ngủ “nướng” vài phút
trước khi vào hãng.
Một thứ sáu nọ,
nhờ trục trặc nhỏ, một tình cờ đáng yêu, tôi đã thay đổi chương trình và có được
những giây phút trở về dĩ vãng thật diệu kỳ. Khi cầm cây bút quẹt quẹt để mở nhạc
trong điện thoại, tôi lại mở nhầm cửa Facebook. Vừa lúc đó, trong Facebook,
hiện lên bài viết CON THÚY trong địa chỉ “nhà” của Thao Tran. Đọc điện thư, xem
Facebook và liên lạc qua viber là những “công việc” tôi hoàn tất
trong giờ nghỉ trưa. Lệ thường, mở nhầm cửa, chỉ cần đóng sầm lại, rồi tìm cửa
khác mở. Nhưng Thao Tran là người anh họ của nhỏ bạn thân của tôi. Tựa đề CON
THÚY nghe thiệt hấp dẫn. Thế là tôi mở rộng cánh cửa Facebook, bước hẳn
vào “sân nhà” của Thao Tran. Tôi đọc say sưa, quên bẵng cái không gian chộn rộn
của giờ đi làm theo nhịp sống công nghiệp chung quanh.
Theo từng dòng chữ
của anh Trần Thảo, ký ức của mấy chục năm trước bỗng nhiên thật sống động. Này
là tờ báo Tuổi Hoa với hình bìa cô bé mắt thật to, tay cầm cọng cỏ. Kia
là tờ Tuổi Ngọc với các thiếu nữ mình hạc, xương mai. Đây là Anh Chi
Yêu Dấu của Đinh Tiến Luyện. Đó là Cô Bé Treo Mùng của Hoàng Ngọc Tuấn.
Nào là Con Thúy, Thằng Vũ, Thằng Côn, Chương Còm... Đọc đến đoạn...
“Thúy học cùng lớp với người em họ của tôi, dưới tôi một lớp. Và người anh
của Thúy cũng là bạn của tôi.” Tôi nghĩ thầm: “Ủa, con Thúy nào có lý lịch
giống mình quá vậy ta!”. Cách đây mấy năm, qua diễn đàn của trường Anh Văn IVS,
tôi được đọc nhiều bài thơ rất dễ thương của anh Trần Thảo, anh họ của nhỏ bạn
thân của tôi. Tôi vặn vẹo:
-Ông anh mày làm
thơ hay quá trời đất. Sao hồi giờ mày không kể cho tụi tao nghe hử?
Bạn tôi cười lỏn
lẻn:
-Tại ổng sợ thơ lọt
vô mắt tao, như đàn gảy tai trâu. Nên tao có biết đâu để khoe với mày.
Anh Lam của tôi
có đôi lần nhắn, có liên lạc với TT, cho anh gởi lời thăm. Tôi đọc tiếp, “Thúy
nói giọng Huế nghe ngộ ngộ, hay hay.” Ô, vậy chắc CON THÚY là... con Thúy thiệt
rồi. Tôi vẫn chăm chăm nhìn vào màn ảnh nhỏ của điện thoại. Một phần, như có sự
lôi kéo mình đọc thật nhanh. Một phần, lại muốn tiện tặn, muốn đánh vần từng chữ,
đọc chầm chậm, kẻo... hết. Tôi đang trong cơn mơ màng nhớ lại những ngày tháng
thế kỷ trước, thì bị kéo về thực tế trần trụi, khi có tiếng báo trên loa phóng
thanh của xe lửa. Frankfurt- Hauptbahnhof -
Dieser Zug endet hier. Bitte alle aussteigen. Nhà ga chính của Frankfurt, trạm cuối. Yêu cầu mọi người rời tàu. Tôi ba chân, bốn
cẳng nhập vào dòng người trên những thang cuốn để chạy sang cổng khác, đổi tuyến
đường xe. Trên con đường còn lại đến hãng, tôi đã đọc đi, đọc lại nhiều lần bài
viết CON THÚY. Tôi cảm thấy niềm vui nhẹ nhàng, đằm thắm. Vào văn phòng, tôi vẫn
thấy lòng lâng lâng. Mặc kệ công việc bù đầu, bù cổ. Mặc kệ “mụ” đồng nghiệp cà
chớn, ỷ ma cũ bắt nạt ma mới. Vào bếp pha cà phê, biết chỉ có một mình, tôi cao
hứng hát nho nhỏ, Ô mê ly, mê ly đời ta. Được niềm vui bất ngờ vào thứ
sáu. Quả là món quà đặc biệt cho cuối tuần. Giờ nghỉ trưa, tôi viết mấy dòng
cám ơn anh Trần Thảo đã tặng cho món quà bất ngờ. Anh bảo, nghe cuộc sống “mới”
của tôi vất vả quá. Nên thương cảm em gái, và viết theo cảm xúc của anh. Tôi
thích CON THÚY, vì tôi là con Thúy. Nhưng suy cho cùng, ai trong chúng ta cũng
vậy. Nếu là “húi cua”, có lúc là thằng Vũ. Nếu là “kẹp tóc”, có khi là con
Thúy. Bởi vậy, tôi nghĩ, chắc nhiều người sẽ tìm thấy con Thúy của mình trong
CON THÚY của Trần Thảo.
CON THÚY thân ái
cầm tay tôi, dắt tôi về Quảng Ngãi của những ngày tháng đầu thập niên 70. Tôi
đang những năm đầu của trung học đệ nhất cấp. Cách bên trái nhà tôi một căn, có
tiệm tạp hóa Trung Tín. Người con trai út trong gia đình, anh Hiền, là bạn với
anh Lam tôi. Chỉ là một gia đình láng giềng, chẳng có gì đặc biệt. Cho đến một
hôm, anh Lam tôi đưa cho tôi hai bảng tên vải, bảo tôi thêu tên cho anh và cho
anh Hiền. Chuyện thêu thùa đối với tôi khó khăn tựa như chuyện lấp biển vá trời.
Học bạ của tôi, môn nào cũng được chữ “giỏi”, chữ “khá”. Riêng môn nữ công,
lãnh chữ “kém” gọn ơ. Tôi không biết là ông anh tôi ngỡ tôi có hoa tay, hay anh
Hiền nhờ thêu. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy mình có một sứ mệnh vô cùng quan trọng.
Chăm chút mũi thêu đường thụt lùi mà lòng bâng khuâng, là lạ. Thêu xong, tôi
đưa bảng tên cho anh Lam tôi, chứ chưa bao giờ nói chuyện với anh Hiền. Tôi
không biết anh Hiền có dùng được bảng tên tôi thêu cho anh hay không. Sau đó, mỗi
khi đi ngang nhà anh Hiền, tôi tự dưng có chút ngại ngùng, đôi khi vẩn vơ trong
trí, không biết anh có “ngó” mình không. Thời gian ngắn sau, có các anh bạn
khác lui tới với anh Lam tôi. Tôi không chú ý nữa. Tôi không còn quan tâm có
“ánh mắt trông theo” hay chăng. Nhiệm vụ của tôi bây giờ là sưu tầm thơ tình, để
dành sẵn. Mỗi khi anh tôi cần tặng cô nào, tôi cặm cụi chép theo đơn đặt hàng của
anh tôi. Có khi tôi kiêm luôn dịch vụ chim xanh, đi trao thơ của ông anh cho
các nàng thơ của chàng. Vả lại, chẳng biết tự lúc nào, những mơ mộng của tôi bắt
đầu bay “xa”, bay “cao”.
Ở nhà sách của
gia đình tôi ngày xưa, những bản nhạc in rời kích thước DIN A4 là một
trong những mặt hàng được ưa chuộng. Nhạc được xếp theo vần, treo trên các dây
chăng ngang song song trần nhà. Bắt đầu là Ai Lên Xứ Hoa Đào của nhạc sĩ
Hoàng Nguyên. Cuối cùng là Yêu của nhạc sĩ Văn Phụng. Khách hàng ngước
lên nhìn, thích bài hát nào, cứ giật xuống, đem đến trả tiền. Bài hát Thà
Như Giọt Mưa có hình bìa là ca sĩ Duy Quang. Nền hình bìa màu nâu nhạt, tựa
đề bài hát màu đỏ, phía dưới có hàng chữ Thơ Nguyễn Tất Nhiên, phổ nhạc Phạm
Duy. Tôi thích bài hát ghê lắm. Nhưng không dám xin Mạ. Vì tuổi tôi thuở đó,
theo lẽ thường tình, phải yêu Tuổi Mộng Mơ, nghe Thái Hiền ca em ước
mơ mơ gì tuổi mười hai, tuổi mười ba... Tuy là con nít, tôi mê mẩn... người
từ trăm năm về ngang trường Luật... Mặc dù giữa trường Luật và con bé vừa
vào trung học là quãng đường xa ngút ngàn. Lòng thổn thức khi nghe... Ta hỏng
tú tài ta hụt tình yêu... Thỉnh thoảng, tôi phụ Mạ tôi xếp nhạc để chuẩn bị
treo lên trưng bày. Đã nhiều lần, khi xếp đến
bài hát Thà Như Giọt Mưa, tôi dừng tay lại, ngắm hình bìa bài hát
lâu hơn... Lòng reo vui khi nghe “anh” Duy Quang ca Này cô em bắc kỳ nho nhỏ,
này cô em tóc demi garçon. Rõ ràng bài hát không liên quan gì đến tôi, cô
em “Huế kỳ”, tóc bum bê... Nhưng tôi thương bài hát, từ hồi bé tí, hồi hãy còn
lâu mới đến tuổi mười sáu, cho đến khi gần bước vào tuổi sáu mươi, vẫn còn
thương. Tôi tìm những tờ giấy đẹp, đem bút máy nắn nót chép nhạc, Em xưa còn
thắt bím, nuôi dưỡng thêm ngây thơ, Anh
xưa còn lính quýnh giữa sân trường trao thư... Tôi đã thích chép thơ, chép
nhạc từ khi còn rất nhỏ. Vì thích vậy thôi, chớ nào có phải là đúng tâm sự hay
đồng cảm gì đâu. Một con bé hỉ mũi còn chưa sạch, làm sao hiểu được... hai
năm tình lận đận, hai đứa già hơn xưa...
![]() |
Buổi chiều cuối
tuần, trời vẫn còn tươi nắng của ngày hè muộn. Nơi đây, ở Âu Châu, cách xa chốn
cũ của thời thơ ấu hàng ngàn cây số, những ký ức của thế kỷ trước bỗng rộn
ràng, tươi rói trong trí. Ngồi giữa cây cỏ trong vườn nhà, ngước nhìn trời xanh
lơ qua kẽ lá của tàng cây táo, con Thúy ngày nay bâng khuâng, mơ màng. Có lẽ
cũng như con Thúy ngày xưa, của hơn bốn chục năm trước, nó đang tận hưởng những
khoảnh khắc hạnh phúc trong cuộc sống. Cám ơn anh Trần Thảo, đã nhờ CON THÚY
đem đến cho con Thúy những giây phút chạnh lòng như mới lớn*.
Một món quà tuyệt
vời, anh Trần Thảo ơi.
Hoàng Quân
*Trích trong bài
thơ Nên Sầu Khổ Dịu Dàng của Nguyễn Tất Nhiên
Phụ Lục:
CON THÚY
Năm đó, tôi
khoảng mười hai tuổi. Vào tuổi ấy, những bạn cùng trang lứa của tôi
vẫn còn đang thích đọc tạp chí Tuổi Hoa của nhà văn Quyên Di. Nhưng
cá nhân tôi, hình như tình cảm lãng mạn phát triển khá sớm, tôi mon
men tìm đọc tạp chí Tuổi Ngọc của nhà văn Duyên Anh. Chỉ nghe cái tên
Tuổi Ngọc, ai cũng hiểu nó dành cho những cô cậu vừa lớn tuổi teen,
bắt đầu bước vào một giai đoạn đẹp nhất của đời người: Những chàng
trai, cô gái, một hôm nào bỗng thấy hồn mình rung động vì một bóng
hình.
Vì tiếp xúc
với Tuổi Ngọc, nên tôi có dịp đọc những tác phẩm của nhà văn Duyên
Anh. Một trong những tác phẩm nổi tiếng của ông, CON THÚY là truyện
tôi đọc đầu tiên. Chính tác phẩm này để lại trong tôi nhiều ấn tượng
nhất.
CON THÚY thật
ra cũng chưa phải là một truyện viết về tình yêu đôi lứa. Bởi những
nhân vật chính trong đó cũng ở vào khoảng tuổi của tôi lúc bấy giờ.
Nhưng qua cách phân tích tâm lý tuyệt vời của Duyên Anh, ông đã cho người
đọc hiểu được những thay đổi tâm lý sinh động của mấy cô, mấy cậu
choai choai.
Không gian của
truyện CON THÚY là tỉnh Thái Bình. Thời gian là khoảng đầu thập niên
40, khi người Nhật đảo chính, thay thế người Pháp, nắm quyền cai trị
Đông Dương. Con Thúy và thằng Vũ, hai nhân vật chính của truyện, đã cho
tôi cái cảm giác rung động thật sự, khi thấy hình ảnh chính mình
xuất hiện trong những mẩu đối thoại, những ánh mắt ngại ngùng, những
nhớ mong không đâu vào đâu của nhân vật chính. Có phải tôi cũng đã ở
trong một quá trình thay đổi tâm lý để rồi sẽ từ từ trưởng thành?
Dĩ nhiên là như
thế, nhưng vào thời gian ấy, với lứa tuổi nhóc tì, làm sao tôi có
thể hiểu được? Tôi chỉ thấy mình mỗi ngày mỗi lạ, vậy thôi.
Rồi tôi cũng
lớn dần theo ngày tháng. Khi tôi đã thực sự bước vào tuổi teen
với những mơ mộng của một chàng trai mới lớn, truyện CON THÚY vẫn
không phai mờ trong tâm trí của tôi. Chỉ là tâm lý của tôi bây giờ đã
khác, nghe giống như ai đó viết “Nắng ở đây vẫn là nắng ngày xưa
nhưng linh hồn tôi không còn là linh hồn tôi năm trước”. Tôi không
còn giống như thằng Vũ ngày xưa của tỉnh lỵ Thái Bình. Tâm lý của
tôi vào thời gian này được Huy Cận diễn tả rất gọn trong mấy câu thơ:
Vậy đó,
bỗng nhiên mà họ lớn
Tuổi hai mươi
đến có ai ngờ
Một hôm trận
gió tình yêu lại
Đứng ngẩn
trông vời áo tiểu thơ.
Tôi đã yêu và
được yêu. Chuyện có từ thời Ông Adam và Bà Eva, chả có gì đáng nói.
Tôi chỉ muốn nói đến một góc cạnh khác của đời mình, có liên quan
đến CON THÚY của nhà văn Duyên Anh, khiến mỗi lần nghĩ đến, tôi đều
cảm thấy một niềm vui nho nhỏ, dễ thương.
Năm tôi học lớp
mười, khoảng niên khóa 74-75, tôi quen một cô gái tên Thúy. Thúy học
cùng lớp với người em họ của tôi, dưới tôi một lớp. Người anh của
Thúy cũng là bạn của tôi. Có lẽ những liên hệ này khiến tôi quen
Thúy. Chứ thật ra tôi và Thúy chẳng có liên hệ gì, gặp nhau cười,
chào nhau thế thôi. Thúy rất xinh. Khuôn mặt rất thanh tú, với mái
tóc chấm ngang vai, và đôi mắt có màu xanh của những người rất thông
minh, pha chút lém lỉnh. Thúy nói giọng Huế nghe ngộ ngộ, hay hay.
Trước 1975, tôi chưa bao giờ đặt chân ra xứ Thần Kinh. Nên có thể nói
giọng nói của Thúy đã cho tôi cái ấn tượng đầu tiên về miền đất
của Hoàng Thành, rất gần về địa lý đối với xứ Quảng quê tôi, nhưng
rất xa xôi đối với cá nhân tôi thuở ấy.
Sau năm 1975, xảy
bao nhiêu dâu biển của một cuộc đổi đời. Trong khoảng hơn một năm sau
đó, tôi vẫn còn thỉnh thoảng gặp Thúy trên đường phố xứ Quảng. Nhưng
rồi bẵng đi một dạo, tôi không còn gặp lại Thúy nữa. Tôi không biết
mà cũng không hề thắc mắc. Bởi vì tôi đối với Thúy như một người
anh đối với cô em gái. Tôi không mơ mộng tình cảm gì với cô bé rất
xinh này, nên cũng chẳng rầu rĩ hát ca khúc Thúy đã đi rồi.
Sau này, khi
tình cờ gặp lại trên email, tôi rất vui, khi biết Thúy đã định
cư rất lâu ở Tây Đức. Qua đó, tôi mới biết khoảng thời gian tôi không
còn gặp Thúy ở xứ Quảng, vì Thúy xuôi nam, vào Sài Gòn để học
tiếp ở trong đó. Khi được người thân bảo lãnh qua Tây Đức, Thúy phải
học lại chương trình trung học ở xứ người, rồi hoàn thành chương
trình Đại Học, ra đi làm. Điều đáng nói là tôi rất phục cô bạn nhỏ
này, khi biết Thúy giữ vai trò khá quan trọng trong sở làm của mình.
Đấy là do tôi nghe ai đó truyền tai, chứ Thúy chả bao giờ khoa trương
với tôi. Thúy còn là cây viết mà tôi thực lòng ái mộ. Những đoản
văn, những hồi ức của Thúy về những khoảng đời đầy kỷ niệm ở xứ
Quảng trước 1975, của tuổi học trò nhiều mơ mộng, những khó khăn
chồng chất của cuộc sống gia đình sau cuộc đổi đời, và gần nhất là
những nỗ lực không ngừng để đi học, đi làm ở xứ người. Những vui
buồn của cuộc sống, Thúy đã gom lại trọn vẹn trong tập truyện Bông
Hoa Trên Phím, khiến người đọc có cảm tưởng như mình được tác giả
dẫn dắt đi vào từng ngõ ngách của cuộc đời, hạnh phúc, khổ đau đủ
cả.
Thúy kể tôi
nghe nỗi buồn vời vợi của mình khi Mẹ Thúy qua đời. Bây giờ, chỉ
còn lại ông cụ thân sinh. Gần đây, Thúy rất vui dù phải dời chỗ ở,
đổi công việc, với lý do duy nhất là Thúy muốn được về ở gần ông
cụ, săn sóc, chăm nom cho thân sinh của mình. Mỗi ngày Thúy phải mất
gần bốn tiếng đồng hồ đi, về để đến chỗ làm. Về tới nhà ngoài việc
lo cơm nước, còn phải dành thời gian đưa ông cụ đi dạo một chút, thế
nên Thúy không có thời gian cho FB hay trang mạng gì cả. Tôi thật sự
xúc động khi nghe nỗi lòng của Thúy. Đó cũng là lý do tôi muốn viết
về Thúy hôm nay.
Có thể là một
trùng hợp tình cờ chăng? Tôi không biết. Chỉ biết là khi tuổi đời tôi
chưa thực sự bước vào giai đoạn rung động của tình yêu, tôi đã yêu
thích CON THÚY của nhà văn Duyên Anh vô cùng. Tôi còn nhớ bức họa CON
THÚY, hình bìa của tác phẩm của Duyên Anh, là cô bé gương mặt bầu
bĩnh, với hai bím tóc dễ thương. Còn cô em gái tên Thúy của tôi thì
tóc chả bao giờ thắt bím, gương mặt trái xoan xinh đẹp, chả bầu bĩnh
gì cả. Thúy của nhà văn Duyên Anh khi sợ đã thốt lên: “Eo ôi thấy mà
ghê.” Còn em gái tôi, ngầu lắm nghe, ánh mắt ấy cho thấy, dù có núi
chặn trước mặt, thì cũng tìm đường quanh để mà đi. Anh chúc Thúy
luôn an vui, Thúy nhé.