NHẮN VỀ
XỨ HUẾ
Xứ Huế bây
giờ có mưa không em
xóm nhỏ buồn
đơn chiếc bóng bên rèm
anh đi thưở
ấy mây chiều vầng vũ
lệ thấm
khăn hồng em nhớ hay quên?
Xứ Huế bây
giờ Đồng Khánh học chưa
Trường Tiền
tung bay áo hiện sương mù
em còn ôm cặp
trước hồ nước nhỏ
soi bóng của
mình tìm thuở ấu thơ
Xứ Huế bây
giờ nắng đã trở mùa
những giờ
tan học còn rộn tiếng khua?
cổng trường
ngày nao anh thường đón đợi
đưa em về
nhà…ngõ tối đuổi xua!
Xứ Huế bây
giờ mùa thu hả em
con đường
ngày nao lá rớt ngập thềm
những giờ
bãi học đưa em về muộn
đêm xuống
phố thành lá động chân êm?
Saigòn bây
giờ nắng đã hanh vàng
một mình buồn
đơn lê bước lang thang
xe cộ dập
dìu nhà cao san sát
anh còn bước
nhỏ dưới ánh điện vàng
Xa Huế lâu
rồi chưa được về thăm
núi Ngự,
sông Hương còn nhớ hay chăng?
người xưa cảnh
cũ có còn chờ đợi
hay là đã theo đèn đỏ pháo hồng?
Saigòn
1967, trích trong tập thơ “NHỮNG CỌNG RƠM HOANG DẠI”
SAY
TRĂNG
Khe khẻ chứ
- Hởi người tình yêu dấu
Kẻo chim rừng
ngơ gác vụt bay đi
Trăng chập
choạng trong màn đêm u tối
Mây lửng lơ
ôm bóng ánh trăng ghì
Ta say đắm
ngắm nàng trăng kiều diễm
Trăng ơi
trăng! Trăng đẹp quá đi thôi!
Dang tay rộng
ta mời trăng hãy tới
Để đêm nay
ta vang mãi tiếng cười
Ha ha ha ! –
Trăng đến gần ta đó
Hãy bước thêm…Bước
tí nữa đi trăng
Máu hâm nóng quả
tim khao khát sống
Lòng ngất ngây
như bay bỗng cung hằng
Gió hỡi gió – Hãy
đưa nàng trăng tới
Mây hỡi mây – Dìu
bước nàng trăng đi
Ồ tuyệt quá! Mây
– Trăng và Gió
Ta ngây ngất
trong nhịp điệu cuồng si
Ta há miệng uống
từng giọt trăng vữa
Mắt ta nhìn vụn vỡ
mảnh trăng rơi
Say quá rồi…bàn
tay ta chới với
Khoảng mênh mông
sương lạnh thấm tê người
Ta gục xuống im
lìm trên thảm cỏ
Gió mon man xoa dịu
khúc ân tình
Trong giấc ngủ chợp
chờn trăng mở ngỏ
Ta chạy theo réo
gọi – Trăng ơi trăng!
Cao nguyên,
1990
Dzạ Lữ Kiều
