anh trở lại LA sau những ngày đại dịch
những tòa nhà cao như ngủ yên
anh vẫn đi trên con đường
vắng bóng hoàng hôn đời mình
đôi cánh tay nối dài đại lộ lê thê
sương khói mùa thu không về
trời nóng trên 100 độ
anh khát bỏng
chiếc váy treo dây hai đầu ngực
tóc em bay theo đám cháy ven rừng
có tiếng còi xe chữa lửa ầm vang
lúc 4 giờ chiều
anh lê gót lề đường nhựa tràn sức sống
thời trang mùa thu đóng cửa
mặt kính sáng từng bóng người vội vã
ồn ào tiếng nhạc jazz ở góc hẻm da đen
hơi thở cũng dập dồn
giữa ngã tư rộn ràng nam bắc đông tây
anh đến đường số 9
rẻ phải phía hàng cây
chiều nay
sao hàng cây không nói một lời
cho mắt em xanh màu mạ non tươi mát
anh trôi từ ngoại ô đầy rác
về lại metro điện ngầm
bước lên kinh đô danh vọng
trải gót chân mình trên những
ngôi sao lấp lánh
cô đơn cùng vì sao
trên từng viên gạch
khi thấy em nghiêng về một phía
bằng đôi chân dài lỗi nhịp
trên đại lộ hoàng hôn
anh cố nhìn chọc trời
một tiếng hát
hotel californía
mà lúc mới qua đây
có người thiếu phụ đưa đôi môi
đỏ như màu máu tươi
ẩm ướt cùng nụ cười
làm ngỡ ngàng giữa bằng hà lạnh giá
khi chiếc khăn choàng rơi xuống
giọng hát đã trôi qua cổ
trôi vào hư không
trôi vào niềm vô vọng đời người
nghe lại làm anh nhức đầu chóng mặt
người thiếu phụ đã già
đã chết
đã đầu thai
chiều nay chẳng có ngọn gió nào cợt đùa
để vài chiếc lá trên đường số 9
rụng xuống mái tóc đêm
down town đèn chưa lên
để sờ vào mắt em
tìm union station
đi về nhà đi về nỗi đợi chờ
khắc khoải
của trăm năm cô đơn
gabriel garcia márquez
chuyến tàu bỏ lại con chim bồ câu
ngoài đường rây. Trống vắng.
Huỳnh
Liễu Ngạn
(30.8.2020 - 6.8.2025)
