Đêm đêm chị lại bật dậy trong phòng bệnh và
đứng dậy thuyết trình giống như bị thôi miên. Chị nói chuyện với những bệnh
nhân nữ đang nằm ngủ và thỉnh thoảng thấy họ ú ớ. Những giấc mơ cứ đi quẩn
quanh trong phòng bệnh trắng xóa. Thỉnh thoảng họ chạm nhau nhưng họ chẳng bao
giờ nhận ra nhau. Họ không nhận ra chính gương mặt của mình trong giấc mơ. Ở
thế giới ấy được họ kể lại trong tỉnh táo khi trả lời với bác sĩ, rằng họ đã
gặp rất nhiều người chẳng có đôi mắt, chẳng có tay chân, à gương mặt bị chảy
dài xuống cổ. Vì thế nên đó là những gương mặt không hề biết nuối tiếc điều gì
bởi họ không có cổ để nuốt những điều nuối tiếc ấy mà tiêu hóa.
Bệnh viện trắng xóa dưới ánh trăng loa lóa.
Ngoài kia có vài bóng trắng quên không mang theo gương mặt. Lại gần, gương mặt
họ khuyết một bên và có màu vàng nhàn nhạt của trăng. Những vành trăng méo
khuyết đang im lặng, thỉnh thoảng lại ú ớ và búng búng điều gì đó dưới lớp da
màu vàng ệch như quả bóng xìu. Còn chị thì vẫn đang diễn thuyết. Giọng chị liên
một hồi. Chị vừa nói chỉ chỉ ngón tay vào những người đang ngủ:
- Này, nói cho các người biết, ngoài kia
chẳng có gì, những shop hàng thật đẹp, những con ma-nơ-canh thật đẹp, chúng
đang ở trong tủ kính, những chiếc tủ kính được lau bóng loáng. Và nữa, nhiều
khi các người cứ muốn được như con ma-nơ-canh kia. Không suy nghĩ, không làm
lụng, và không phải cười gì cả. Nhiều khi các người cứ cười ngoác cả miệng ra
để được ăn. Ngày hôm nay các người đã ăn gì chưa mà ngủ hết cả vậy. Chưa ăn à?
Hôm nay không có món nào ngon miệng cả à?
Những gương mặt người bất chợt cười cười ú ớ.
- Các người đã nghe kể đến chuyện thứ mấy của
người họ Lý ? Đôi mắt nó vẫn vậy, nhưng ti hí hơn bởi gương mặt được đắp lên
nhiều thịt. Những loại thịt được cấy từ tế bào của nhau thai đấy, những thứ
nhau thai đang còn sống trong bụng của những người đàn bà cơ. Gã họ Lý này đã
cấy lên mặt cả nhau thai của vợ anh chàng họ Thạch. Họ Thạch này hiền lắm. Suốt
ngày cứ cặm cụi làm, làm, làm. Họ Thạch vốn sinh ra từ một cái máy cày cũ kĩ
nên da nó đen nhẻm như trâu ấy. Họ Thạch này rất chán, không biết , không nghe
và cứ cặm cụi làm để ngày mua được mười tám chén cơm cho lũ con. Lũ con của họ
Thạch đứa nào cũng có gương mặt ngờ nghệch và những đôi tay thật to khỏe. Chúng
nó giống cha. Còn con của họ Lý thì nhiều vô kể. Chúng ở khắp nơi. Chúng có cái
miệng thật to, to quá cỡ. Mỗi khi cha chúng đến chúng cười ngoác miệng ra và
hét lên như sấm vậy.
Những bước chân đang vào, người quản lý nói
vọng ngoài cửa sổ: “Ngủ đi, khuya quá rồi. Cô có muốn sang phòng biệt lập ở dãy
sau không?”. Chị im bặt. Một lúc lại sang sảng khi đã nằm vào giường.
- Ha ha, các người sợ hết cả à? Gã họ Lý kia
đã đi du lịch rồi đó. Gã sẽ ghé rất nhiều nơi và còn lâu mới về nhé. Gã sẽ nếm
tất cả các vị ngon và ve vuốt làn da thật mịn màng của những đứa con. Gã lịch
thiệp lắm. Gã nói chuyện rất hay. Họ Thạch kia thì cả ngày im ỉm. Ngày xưa họ
Thạch đánh đàn rất hay nhưng bây giờ chiếc đàn đã được mang đổi lấy mười tám
bát gạo đấy. Chỉ nuôi đủ một ngày cho mười tám đứa con, họ Thạch lại nai lưng
ra làm. Đó là nhờ gã họ Lý ban ơn huệ cưu mang cho cả nhà đấy.
Có người ú ớ, ngồi dậy ngơ ngác.
Nghe tiếng ngáy đều đặn và tiếng ú ớ nghiến
răng trèo trẹo.
***
Ban ngày, hầu như không có chuyện gì ngoài
những tiếng cười và những đôi mắt vô hướng. Họ tranh giành nhau những thức ăn
để dành mà người ta mang vào từ thiện. Có khi họ đánh nhau. Bác sĩ cũng phải dè
chừng họ.
***
Đêm nay không có trăng, chỉ những gương mặt
màu vàng bệch đang nằm ngủ. Chị lại diễn thuyết. Giọng chị oang oang vang ra
tận hành lang. Ngoài kia thật tối. Đêm đen ngòm nhưng chị vừa nhận ra gương mặt
ở trong song sắt của hắn, gã họ Thạch kia. Gã tiều tụy lắm, người gầy xơ gầy
xác, gương mặt dài ngoẵng, hai má hóp vào, nhưng đôi mắt, đôi mắt hắn hằn học
những tia xanh thật lạnh như con mãng xà. Gã như con mãng xà bị cướp cây cung.
Tại gã họ Lý ấy. Gã không biết, hay có biết thì mặc kệ gã. Chỉ tại gã chỉ biết
lo đủ mười tám chén cơm chứ không biết gì hơn. Ngày xưa chị từng mê muội tiếng
đàn. Chúng nỉ non và ai oán lắm. Nhưng từ khi có cái chén, gã chỉ lo đốn củi
kiếm cơm xới đầy vào đó cho lũ con. Gã không biết quí chị lá ngọc cành vàng.
- Các người xem đi, gã vừa đến đấy, cái gã họ
Thạch đấy, tay nó vẫn còn cầm cái chén. Nhưng bây giờ tôi kể cho các người nghe
về gã họ Lý kia nhé. Họ Lý đã rất ngọt ngào với tôi. Gã có đôi mắt thật đa
tình. Ngày xưa gã làm nghề nấu rượu. Từ khi gã có bộ cung bằng vàng của con
chằn tinh gã đã chuyển sang nghề săn bắn. Gã bắn rất nhiều loài thú, có ngày gã
bán được cả trăm tấn thịt. Khi những đống thịt chất ngổn ngang ở sân trước được
bán hết cả gã mới thở phào. Gã săn giỏi, ai cũng khâm phục. Từ ngày các loài
thú hiếm hoi gã chuyển sang săn người. Gã thường đi vào đêm khuya ấy. Thấy
chưa? Tôi đã bảo mà, gã đang đi ở ngoài ấy đấy. Gã phải tìm được loại người có
thịt thật thơm mới được giá. Gã không bao giờ đến nơi này đâu. Gã mang về và
bán cho hoan hồn của chằn tinh và đại bàng. Gã giàu có lắm, cả hàm răng và
những móng tay của gã đều được bọc vàng. Gã nổi bật nhất thiên hạ. Không ai dám
cãi lại nửa lời với gã. Gã tung hoành khắp nơi. Bây giờ nhà nào cũng phải đóng
cửa thật sớm kẻo lại bị gã bắn.
- Mày lại kể chuyện à, chuyện về gã Lý à, mà
hắn bắn cái gì, hắn giỏi bắn bi lắm à?- một bệnh nhân vừa thức dậy hỏi chị và ngáp
dài.
- Các người chẳng hiểu chuyện gì đâu, này
nhé, từ khi họ Lý có cung vàng vua bèn phong họ Lý làm đô đốc đấy. Gã tung
hoành khắp nơi. Gã xây thật nhiều doanh trại, nhiều nhà xưởng, nhiều tòa nhà
lớn lắm. Gã dám dọa cả vua. Gã đã nói điều gì đó vào tai vua mà bây giờ vua chỉ
được phép ăn và ngủ với các bà vợ. Cả giang sơn này đang treo trước tầm ngắm
trước chiếc cung vàng của gã đấy.
- Cái gã họ Thạch kia, các người biết không,
gã đã mọc đuôi đấy, cái đuôi gã cụt ngủn nhìn như đuôi lợn nái. Có lần, cả bộ
xương sườn của gã bẻ quặp ra sau và chỉa nhọn ra sau lưng như một loài khủng
long. Ha ha…một loài thạch sùng, tắc…tắc…chúng đang đi kiếm muỗi đấy, ở trong
cái song sắt kia chỉ có muỗi.
Chị ấy cứ sang sảng cả đêm. Những bệnh nhân
trong phòng vẫn ngủ và ú ớ. Thỉnh thoảng họ lại cười trong giấc mơ. Những nụ
cười ngô nghê dưới các khuôn mặt màu vàng ệch.
***
Sáng sớm đã nghe tiếng leng keng. Hôm nay
người ta tập trung bệnh nhân rất sớm. Họ chuẩn bị đón một đoàn từ thiện nước
ngoài đến thăm. Nơi này có 1.800 người tâm thần vô gia cư và lang thang. Tất cả
họ, lũ lượt kéo ra sân và xếp hàng nhanh như những cỗ máy tự động. Có bảy người
quản lí đứng ở trước, đoàn người đến thăm họ chỉ dám đứng phía trên kia.
Bọn họ đang chia bánh và nước ngọt. Từng
người từng người đi lên và nhận rất trật tự. Chỉ có những cái cười là lạ và
những gương mặt bấy giờ không có mắt. Người quản lý ngầm nhắc nhỏ: “Mấy
người tâm thần ăn nhiều lắm đó. Họ ăn như không biết no. Vì vậy họ…rất khỏe.
Một khi họ lên cơn thì họ mạnh bằng bốn, năm người!”.
Ngang qua các trại đã cửa đóng then cài,
những cánh tay giơ ra kêu gọi, van xin. Những người phụ nữ ngơ ngác giơ tay xin
tiền, những thanh niên còn khỏe mạnh nhưng lại xìu như cọng bún, cười vu vơ như
làm quen, giơ tay xin bánh, kêu gọi í ới, kẻ nằm, người ngồi ở mọi nơi, vắt vẻo
trên thanh sắt cầu thang của trại, ngồi suy tư nhìn ra sau lớp hàng rào kẽm
B40. Có rất nhiều gương mặt ở đây: mặt nằm lún sâu vào cổ, mặt bị xóa sạch chỉ
còn lại một tấm da căng với mái tóc bù xù, mặt bị ngược, mặt không có miệng là
nhiều nhất. Thế mặt không có miệng họ ăn bằng gì? Nghe nói họ vẫn ăn bình
thường, họ ăn qua lỗ mũi ấy. Lớp thịt ở dưới mũi của họ lúc nào cũng ú ớ
điều gì lùng bùng ở trong.
Chị ngồi ở chiếc ghế cuối dãy phía sau. Sáng
nay chị không muốn ăn gì. Chị ngồi cúi đầu nên chỉ thấy được mái tóc cắt ngắn.
Chị đang lầm bầm điều gì đấy vô định dưới đất. Người quản lí đang đi tới, thấy
chị ngẩng mặt lên và nhìn rất hiền:
- Họ tới rồi à? Họ có mang theo giấy tờ của
tôi rồi à?
- Vâng, chị ra ngoài nhận quà đi.
Chị bật đứng dậy và đi như chạy ra phía
trước. Chị đi thẳng đến đoàn người từ thiện. Chị nhìn thật gần mặt họ làm nhiều
người sợ hãi. Họ lùi lại cả, còn chị thì cứ nhìn chằm chằm.
- Các người có mang cho tôi không? Đưa đây!
Họ lấy một phần quà đưa cho chị. Chị hét to
lên:
- Không phải, giấy tờ của tôi, những tấm bằng
của tôi, các người trả ngay cho tôi chứ!
Hai người quản lí chạy lại kéo chị vào phòng.
Giọng chị hét lên, hai chân giãy giụa bị kéo lết về. Tiếng cửa đóng sầm và
tiếng khóa chốt.
***
Tối nay thật yên ắng. Chỉ nghe những tiếng ú
ớ phát ra từ những ô cửa sổ nhỏ. Chị không nói nữa. Gương mặt chị bây giờ đã
trở thành một vành trăng trũng vào trong. Vẫn nhìn thấy được dưới lớp thịt vàng
ệch dưới mũi cứ lùng bùng điều gì nghẹn ứ. Chị ngồi đấy và không nghe thấy gì.
Tiếng đàn tích tịch tình tang từ đâu vẳng
lại. Bóng cây đa, cung điện của vua thủy tề và họ Thạch, cây cung vàng và những
phép thần thông biến mất dưới miệng hang sâu hút.
Nửa đêm, người ta nghe tiếng hét thất thanh
từ phòng chị: lũ bọ hung đã kéo đến bò lổm ngổm dưới chân giường. Chúng đang bò
đi khắp nơi. Gương mặt của chị đã bị xìu và méo mó. Người ta thấy có một cái
nhọt đã vỡ dưới mũi trên gương mặt màu vàng ệch của chị.
Nguyễn Hoàng Anh Thư