Báo chí Việt Nam đang rộ lên chuyện một bộ phim truyền hình của Ấn Độ kéo
dài đến gần 2000 tập. Các ý kiến được dẫn lời về bộ phim, cái thì khen tài làm
phim dài hơi, cái thì chê bai mọi chuyện cứ kéo lê thê một cách không cần thiết
và buồn chán.
Khán giả hôm nay thật khó mà chìu chuộng được. Báo chí cũng khó mà chìu lòng
được. Thật khác với trước kia, khi truyền hình vẫn lê thê và chán chường với
các buổi chiếu Đơn giản tôi là Maria, Người giàu cũng khóc… dù không
thích nhưng nhiều gia đình vẫn tụ họp nhau trước màn ảnh để xem – như một trong
những món giải trí quan trọng nhất trong ngày. Và những ngày ấy, dù phim nhạt
hơn nước ốc, cũng có không ít những bài viết ca ngợi nền điện ảnh Mỹ Latin, ca
ngợi những tập phim tố cáo chế độ tư bản ung nhọt và thối nát… Đời sống chợ đêm
hay Khi người ta yêu cũng chỉ là các cuộc trò chuyện lãng đãng, rồi kéo dài như
vô tận, cũng có thời từng được nhiều báo khen ngợi.
Một bộ phim nhiều tập, tự nó đâu có lỗi lầm gì, phải không?. Nhân loại đã
chứng kiến không ít các bộ phim dài tập đến giật mình, diễn viên già nua theo
năm tháng vẫn phải bám theo diễn xuất. Mô-típ kịch bản thế nào rồi cũng đoán
được. Phim giải trí vẫn được làm thêm tập theo nguyên tắc “còn người xem còn
chiếu”. The Friends với David Schwimmer, Jennifer Aniston… được kéo đến 10 năm,
các diễn viên phải năn nỉ xin thôi vì không còn sức để diễn những vai độc thân
hài hước và trẻ trung nữa. Vậy mà khi phim ngừng, không ít khán giả đã khóc
than, tiếc nuối.
Có vài lý do suy đoán về chuyện báo chí đột ngột lên tiếng chê bai phim dài
tập: gắng nói vì không còn gì để nói, hoặc vì khán giả ai nấy hôm nay
không còn đủ kiên nhẫn như xưa nữa. Cuộc sống rầm rập những đổi thay bên ngoài
bất tận như giá xăng, giá dầu, giá điện, giá thực phẩm… khiến người ta không
còn an nhiên nữa để ngồi thưởng thức những câu chuyện dài không hồi kết.
Có lẽ mất kiên nhẫn trước cuộc sống đang sôi sùng sục, là một lý do quan
trọng. Giới trẻ mất kiên nhẫn trước thể kỷ hiện đại, nên chọn cho mình một lối
thưởng thức âm nhạc hiện đại dồn dập, thôi thúc. Các nhà điện ảnh cũng không
còn kiên nhẫn trước các kịch bản dàn trãi, mà vào phim phải lập tức bắn, giết
và nude. Các nhân vật nổi tiếng thì tranh nhau nói những điều rỗng tuếch và ngu
ngốc để được báo chí đưa tin, chỉ vì sợ thua một bước chân của chúng bạn trên
đường đua vô nghĩa.
Con người Việt Nam đang mất kiên nhẫn với điện ảnh, với thảm họa âm nhạc,
với văn chương trộm cắp lẫn nhau… âu thì cũng là một niềm vui. Cũng đến lúc mà
sự mất kiên nhẫn cho thấy mặt tích cực của nó: thôi thúc sự đổi thay và nhận
diện đúng mọi thứ chung quanh mình. Con người không còn thụ động ngó nhìn và im
lặng, như đá ngây ngô.
Nhưng mong rằng sự mất kiên nhẫn đó của người Việt sẽ lớn hơn, đi xa hơn
trong một cuộc sống đang cần thật nhiều lửa trong trái tim mình, cần nhiều
tiếng đập cửa để nghe tiếng vọng lại, để phá vỡ không gian phong bế vô hình,
không chỉ là chuyện phim ảnh tầm ruồng.
Cũng đã đến lúc người Việt cần nhận ra rằng, chính cuộc sống thực tế hôm
nay, không khác gì những cuốn phim dài tập không kết cục đến đáng giận. Người
Việt cũng cần tắt bỏ những hình ảnh chớp lóa thôi miên trước mặt, dụi mắt và
đòi chấm dứt trong một cái kết có hậu tức thì. Lúc này, người Việt rất cần mất
kiên nhẫn để đứng dậy, rời khỏi gánh hát xã hội chính trị vô tận ngu xuẩn vẫn
thấy.
Sự mất kiên nhẫn đó, đã được thể hiện bằng lời mỉa mai nhức nhối về chuyện
xã hội Việt Nam có loại người như ông Nguyễn Xuân Hồng, Cục trưởng Cục Bảo vệ
thực vật (Bộ NN&PTNT), luôn miệng cười tươi và kiên cường khuyên nhủ dân
chúng ăn thực phẩm có chất độc nhập từ Trung Quốc. Sự mất kiên nhẫn đó là cách
dân chúng liên tục chỉ ra nạn bạo hành, lạm dụng quyền lực và coi thường công
dân trong giới cảnh sát giao thông, công an đang ngày càng dâng cao, thông qua
các bài viết và video. Sự mất kiên nhẫn đó là câu hỏi được nhắc từng ngày về sự
công chính cần thiết trong vụ án Hồ Duy Hải, Nguyễn Văn Chưởng… về những tượng
đài vụn vỡ vì bị ăn bớt, về những đền đài, dinh thự xây âm thầm, về đại lộ, cầu
cống ngàn tỉ sụp đổ vì nạn tham nhũng, do các quan chức coi thường nhân dân
mình.
Đừng nói với tôi là bạn không thấy xã hội và thông tin ở Việt Nam đang ngày
càng mất kiên nhẫn nhé?
Sự mất kiên nhẫn đó cũng đang được nhìn thấy ở vỉa hè, ở facebook, lan rộng
ở các câu bình luận trong các trang báo điện tử… người ta đang nói với nhau về
những bộ phim không có hồi kết, những bộ phim đời thật sự nhức nhối cần phải
nói, hơn là những tập phim truyền hình duy giải trí.
Tôi vẫn nghĩ có thể vào lúc nào đó, xã hội Việt Nam sẽ còn mất kiên nhẫn hơn
và quyết liệt hơn nữa khi đưa ra những câu hỏi, cần phải được trả lời cho
chuyện tàu cá Trung Quốc ngày đêm liên tục đâm tàu Việt Nam – ngay trong biển
Việt Nam, mà quốc hội thì ngủ gật, về sớm và lặng im. Cuốn phim kéo dài và vô
lương về chuyện khai thác bauxite cho Trung Quốc càng làm càng lỗ, sau ba năm
lỗ đến gần 38 triệu USD, vì sau cứ phải lầm lũi kéo dài? Ôi những cuốn phim đau
thương đó trong đất nước này, đang chồng chất, đợi trình chiếu với kết cục đau
thương.
Kiên nhẫn là điều cần thiết, nhưng luôn nằm trong vùng ước lệ, qua việc nhìn
thấy thực tế hiển hiện. Mất kiên nhẫn là điều thường được coi là không tốt.
Nhưng mất kiên nhẫn khi phải chứng kiến các bộ phim đời vô đạo và khó hiểu kéo
dài lại là điều cần thiết.
Kiên nhẫn tột bật có thể là thánh nhân. Nhưng kiên nhẫn trước những điều
ngụy lý bại thường quanh mình, có thể biến mình thành vô tri như đá cuội – biến
mình thành như đá ngây ngô, phải không, người bạn đang đọc tôi?