Năm mươi hai tuần tức mười hai tháng, có nghĩa
là một năm vật lộn với cuộc sống, đúng ra bước sang năm mới nên bỏ qua nỗi buồn
năm cũ để hưởng trọn niềm vui đón chào năm mới. Thế nhưng hơn 40 năm cướp miền
nam, dựng lên chế độ độc tài toàn trị, giành độc quyền lãnh đạo cả nước, đảng cộng
sản Việt Nam có cái gì mới? Chẳng có gì cả! Những cái đầu thiểu năng, lãnh đạo đảng
cộng sản vẫn bám chặt những luận điệu cũ rích của chủ nghĩa Mác-Lênin, xã hội
chủ nghĩa, chống đa nguyên đa đảng... dân chủ của ta là dân chủ vạn lần hơn...là
rào cản ngăn chận đất nước phát triển, dìm dân dưới đáy đói nghèo, lạc hậu, chậm
tiến.
Lẽ ra đảng cộng sản Việt Nam phải mang xác
chết của Hồ và chủ nghĩa hoang tưởng cộng sản đầy thảm họa, vất vào thùng rác lịch
sử như loài người tiến bộ đã làm để đưa dân nước tiến lên hội nhập vào giòng sống
văn minh của nhân loại. Nhưng không, những đứa cháu ngoan lưu manh lẫn mê muôi
Hồ vẫn bám vào xác chết chửa chôn của Hồ để mưu cầu lợi danh. Do đó năm mới tôi
không bàn chuyện mới mà phải nói chuyện cũ, chuyện của tội đồ dân tộc Hồ Chí
Minh –Nguyên nhân gây ra đổ nát hoang tàn cho tổ quốc Việt Nam.
Thời đại tin học, thằng internet cực độc... độc
hơn thịt vịt xiêm, nó lạnh lùng không khoan nhượng, mạnh tay lột truồng tư tưởng,
đạo đức “xúc xích” của “cha già dâm dật” Hồ Chí Minh. Việc thằng internet lột
truồng Hồ, phơi ra con thú nguyên thủy chưa tiến hóa lên thành người khiến cho
một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên cộng sản có chút sĩ diện còn sót lại, nhìn
thấy Hồ “trần truồng” phải ngậm “hột thị” không há mồm được. Tuy vậy vẫn còn một
bộ phận không nhỏ mù đảng, cuồng Hồ cãi chày, cãi cối bênh vực Hồ, kính cẩn sụt
sùi run run trích dẫn lời diễn trong màn kịch khiêm nhượng của Hồ:
"Tôi tuyệt
nhiên không ham muốn công danh phú quý chút nào. Riêng phần tôi thì làm một cái
nhà nho nhỏ, nơi có non xanh nước biếc để câu cá trồng rau, sớm chiều làm bạn với
các cụ già hái củi, trẻ em chăn trâu, không dính líu gì tới vòng danh lợi.”
Phải chi lời nói của Hồ đi đôi với việc Hồ làm
thì đỡ khổ cho dân tộc Việt Nam biết mấy? Tội nghiệp cho một bộ phận không nhỏ
cán bộ, đảng viên
đọc lời thoại trong vở kịch
“thiện lương” của Hồ - vì mù thông tin nên tưởng thật, không nhận ra lối sống gian manh, hai mặt của con ác quỷ Hồ
Chí Minh.
Một bộ phận không nhỏ
này không nhận ra lối sống hai mặt của
Hồ có thể là do mù đảng, cuồng Hồ hoặc giả vờ ngu ngơ không biết kịch sĩ “đại tài”
nhập vai diễn trò cho đám cháu ngoan lé mắt, thán phục “đức tính khiêm nhượng,
mơ ước đơn sơ không màng danh lợi...” bằng mồm của Hồ, nên chúng phớt lờ lời Hồ
từng giả danh Trần Dân Tiên “tự sướng” trong cuốn tự truyện Những Mẩu Chuyện Về
Đời Hoạt Động Của Hồ Chủ Tịch như sau:
"...Tiểu sử. Đấy là một ý kiến hay.
Nhưng hiện nay còn nhiều việc cần thiết hơn. Rất nhiều đồng bào đang đói khổ... Ở Nam bộ
một chiến sĩ du kích hoạ sĩ bị thương ở chiến trường, trong khi chờ đợi cứu thương
đến, đã lấy máu mình vẽ lên áo ảnh Hồ Chủ tịch...”
Thật ra kịch bản bịa đặt trơ trẽn của Hồ, đã
được diễn đi diễn lại nhiều lần trong tư tưởng, đạo đức Hồ Chí Minh, có sự hỗ
trợ tích cực của
loa đài lẫn loa phường, loa miệng lẫn loa liếm của tuyên truyền viên, dư luận
viên lười đọc, ngu dốt chỉ biết lặp lại lời tuyên giáo như cái máy nên không biết
Hồ đã sử dụng chiêu trò “lưu manh nhập vai hiền” không biết bao nhiêu lần
trong sự nghiệp kịch sĩ của Hồ.
Thời nay câu văn “diễn trò lố bịch” nổi tiếng của Hồ mà
ai cũng biết, là chuyện Hồ giả
danh Trần Dân Tiên tự nâng bi mình trong cuốn “Những Mẩu Chuyện Về Cuộc Đời Hoạt
Động Của Hồ Chủ Tịch” có đoạn mở đầu khiến người đọc nổi gai ốc cùng mình
như sau:
“Nhiều nhà văn, nhà báo Việt Nam
và ngoại quốc muốn viết tiểu sử của vị Chủ tịch nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà,
nhưng mãi đến nay, chưa có người nào thành công. Nguyên nhân rất giản đơn: Chủ
tịch Hồ Chí Minh không muốn nhắc lại thân thế của mình.
Ngày mồng 2 tháng 9 năm 1945, lần
đầu tiên tôi trông thấy Hồ Chủ tịch. Đó là một ngày lịch sử. Ngày hôm ấy, đứng
trước rất đông quần chúng hoan hô nhiệt liệt, Hồ Chủ tịch trang nghiêm đọc bản Tuyên ngôn Độc lập của nước Việt Nam
dân chủ cộng hoà.
Ngày thứ hai tôi viết thư xin
phép được gặp Hồ Chủ tịch. Ngay chiều hôm ấy, tôi rất sung sướng nhận được thư
trả lời của Hồ Chủ tịch viết như thế này:
"Ngày
mai 7 giờ 30 mời chú đến" Ký tên: HỒ CHÍ MINH
Thư trả lời chóng, nội dung thư
giản đơn và giờ hẹn gặp sớm khiến tôi rất băn khoăn.
Sáng ngày mồng 4 tháng 9, 7 giờ
25, tôi đến dinh Chủ tịch. Đúng 7 giờ 30, một người thanh niên đến phòng khách,
lễ phép nói với tôi: "Hồ Chủ tịch đang đợi anh ở phòng làm việc".
Phòng làm việc của Chủ tịch là một gian phòng rất rộng, một bên có nhiều cửa sổ
lớn.
Trong phòng có một cái bàn làm
việc, một chiếc giường, một tủ sách nhỏ kê sát vào tường, và hai bàn nhỏ của
hai thư ký. Phía trên lò sưởi, có một lọ hoa. Đây là tất cả những đồ trong
phòng làm việc, không có một thứ trang trí gì khác.
Hồ Chủ tịch thường mặc bộ quần áo
ka ki, đi giày vải đen. Tóc Người đã hoa râm, trán rộng và cao, đôi mắt sáng
ngời, mũi thẳng, râu che nửa miệng, mặt gầy, da ngăm ngăm đen, khiến ta nghĩ
đến sương gió dãi dầu trong rừng sâu và những nỗi gian khổ của chiến tranh du
kích.
Lần mới gặp, tôi có cảm giác
Người giống một thầy giáo ở nông thôn.
Tôi bước vào phòng kính cẩn chào.
Chủ tịch đứng dậy bắt tay tôi và mời ngồi trước bàn làm việc. Trước hết, Người
hỏi thăm sức khỏe của thầy mẹ tôi và sau mới nói: "Tôi có thể giúp chú
việc gì nào?". Tôi nói rõ mục đích của tôi. Chủ tịch chú ý nghe. Sau khi
tôi nói xong. Người cười và đáp:
"Tiểu sử. Đấy là một ý kiến
hay. Nhưng hiện nay còn nhiều việc cần thiết hơn. Rất nhiều đồng bào đang đói
khổ. Sau tám mươi năm nô lệ, nước ta bị tàn phá, bây giờ chúng ta phải xây dựng
lại. Chúng ta nên làm những công việc hết sức cần kíp đi đã! Còn tiểu sử của
tôi… thong thả sẽ nói đến!"
Tôi như chạm phải một bức tường.
Nhưng tôi không thất vọng...
Về sau tôi đặt kế hoạch khác:
Phương pháp trực tiếp, nghĩa là
nói chuyện thẳng thắn với Hồ Chủ tịch để có tài liệu, điều ấy đã không thành.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi mới hiểu là phương pháp ấy không thể không thất
bại. Một người như Hồ Chủ tịch của chúng ta, với đức khiêm tốn nhường ấy và
đương lúc bề bộn bao nhiêu công việc, làm sao có thể kể lại cho tôi nghe bình
sinh của Người được?”
Có lẽ tính từ thời trí năng con người phát triển, không còn mông
muội, biết phân biệt tốt xấu tới bây giờ và có thể ngay cả hàng vạn năm sau
cũng không có ai đủ can đảm tự mình thổi đít mình bay phất phơ như Hồ đã làm
trong cuốn tự truyện “Những Mẩu Chuyện Về Đòi Hoạt Động Của Hồ Chủ Tịch”. Xa
hơn nữa, lố bịch hơn nữa là mười lăm năm sau Hồ diễn lại kịch bản nâng bi mình
với cuốn “Vừa Đi Đường Vừa Kể Chuyện.”
Theo dõi sát sao về cuộc đời hoạt động tay sai cho cộng sản quốc
tế sẽ không khó để thấy, Hồ đóng kịch, diễn trò là bình thường và Hồ diễn trò
yêu nước, yêu dân tộc là thế mạnh để Hồ lừa bịp nhân dân, làm tay sai cho cộng
sản quốc tế trong bức màn bưng bít thông tin. Thời hiện đại với rừng thông tin
về Hồ tràn ngập trên các trang báo, các trang mạng xã hội và trong các kho lưu
trữ tin học thì bộ mặt thật của Hồ đã bị lột trần, lộ ra nanh vuốt rất ghê sợ,
dù có đám cháu ngoan thường xuyên trang điểm.
Dẫu thông tin tràn ngập về sự thật Hồ Chí Minh nhưng vẫn tồn tại
những đứa mù đảng, cuồng Hồ mở mồm ra là trích dẫn các câu khẩu hiệu tuyên
truyền của Hồ giăng mắc khắp đầu đường xó chợ, bị gió bụi thời gian làm cho
“xốc xếch, tả tơi”. Vậy mà lời Hồ vẫn được chúng xem như danh ngôn sống và hành
động để chúng trích dẫn ra rả ngợi ca:
“Nước Việt Nam là một, dân
tộc Việt Nam là một; sông có thể cạn, núi có thể mòn, song chân lý ấy không bao
giờ thay đổi.”
Câu nói “nước Việt Nam
là một...” của Hồ cũng tầm thường không có gì đặc biệt, không mang vóc dáng của
tầm cao trí tuệ và không cả hơi hám của tư tưởng triết học. Câu nói “...Nước Việt
Nam là một...” của Hồ thực chất chỉ có giá trị “diễn trò” kích động nhằm dụ dỗ
thanh niên Việt Nam lao vào cuộc chiến kháng Pháp, đánh Mỹ cho Nga-Tàu và nó
thường được đội ngũ tuyên giáo lặp đi lặp lại như thánh ngôn khá tội nghiệp, cùng
với những câu như:
“...Tôi chỉ có một sự ham muốn, ham muốn tột bậc, là làm sao cho nước ta
được hoàn toàn độc lập, dân ta được hoàn toàn tự do, đồng bào ai cũng có cơm ăn
áo mặc, ai cũng được học hành... Tôi chỉ có một Đảng: Đảng Việt Nam....Các vua
Hùng đã có công dựng nước, Bác cháu ta phải cùng nhau giữ lấy nước... Hình ảnh
miền Nam luôn ở trong trái tim tôi...”
Những câu nói của kịch sĩ Hồ trích dẫn ở trên được các tên bưng bô bằng
mồm của làng Ba Đình ca tụng, nâng lên thành những câu nói hay nổi tiếng và được
tên phó giáo sư, tiến sĩ Trần Văn Phòng - viện sĩ học viện chính trị hành chính
quốc gia Hồ chí Minh, le lưỡi liếm, hô hoán thành chủ nghĩa nhân văn như sau:
“...Đó chính là chủ nghĩa nhân
văn Hồ Chí Minh, vừa thấm đượm tinh thần nhân văn Việt Nam vừa mang bản chất
nhân văn nhân loại, vừa mang bản chất nhân văn của chủ nghĩa Mác-Lênin nhưng
cũng đầy tính thực tiễn và tính thời đại...”(sic)
Thật ra ai có lòng yêu nước đều có thể nói được những câu đơn giản, nôm
na như Hồ nói. Nhưng khác biệt là những câu nói của Hồ chỉ là diễn trò cho đúng
kịch bản đánh Pháp, đuổi Mỹ để nhuộm đỏ Việt Nam cho Nga-Tàu. Và để Hồ lếu láo“
Tôi dắt năm châu đến đại đồng” chứ không xuất phát từ tấm
lòng yêu dân, yêu nước như những người yêu nước chân chính. Gọi các lời nói, thơ
văn của Hồ là diễn trò vì nó đã được chứng minh qua thực tế cuộc đời làm cách mạng
vô sản của Hồ.
Trò diễn khơi gợi lòng yêu nước, phục vụ mục đích tuyên truyền chính trị
kích động hận thù của Hồ còn lộ rõ qua các câu nói trong chiến tranh “đánh Mỹ
cho Nga- Tàu đến người Việt Nam cuối cùng” được Hồ gọi là “chống Mỹ cứu nước”
dưới đây:
“...Tôi xin mời Johnson tới Hà Nội
như là khách của chúng tôi. Ông hãy đến với vợ và con gái, người thư kí, người
bác sĩ và người đầu bếp của mình. Nhưng đừng mang theo tướng lĩnh và đô
đốc...Tôi nói với nhân dân Việt Nam rằng họ là con cháu tôi, vì vậy tôi sống
rất bình yên và giản dị, tôi ngủ rất ngon, ngay cả khi có việc ném bom của các
ông...”
Trước đây trong thời đại Hồ Chí Minh, với phương
tiện thông tin còn lạc hậu, thô sơ chỉ có loa đài của đảng, nhà nước tán hươu tán
vượn, bịt kín mọi nguồn thông tin để tuyên giáo độc quyền tuyên truyền láo cho
Hồ ngụy trang yêu nước dưới vỏ bọc dân tộc, giúp Hồ che giấu tung tích làm tay
sai cho cộng sản quốc tế.
Ngày nay với các nguồn
thông tin đa chiều phong phú, không khó để cho người dân tham khảo, đối chiếu tìm
ra sự thật của cái chiến tranh mà Hồ Chí Minh gọi là kháng Pháp, chống Mỹ cứu
nước, giải phóng miền nam...và nhập vai nhà đại cách mang yêu nước, yêu dân tộc
luôn canh cánh bên lòng “miền nam trong trái tim tôi...” Tất cả chỉ là trò diễn
“đại lừa đảo” của kịch sĩ Hồ Chí Minh.
Qua tài liệu lịch sử lưu
trữ trong ngoài nước và qua các bài viết đăng tải trên các phương tiện thông
tin lề đảng lẫn lề dân, chỉ ra cho mọi người thấy, mọi câu nói, thơ văn “bịa,
chôm” của Hồ là nhất quán như sợi chỉ đỏ xuyên suốt nhưng nó được đám văn nô, bồi
bút, báo nô ca tụng là tư tưởng, đạo đức Hồ Chí Minh. Giờ thì không còn ai mơ hồ
về cái gọi là tư tưởng, đạo đức Hồ Chí Minh: một là vay mượn, chôm chỉa của người
khác; hai là bịa tầm thường, quái đản không giống ai; ba là diễn trò cho tròn
vai yêu nước, thương dân của tên kịch sĩ ngoại hạng...
Sự thật đời sống hai mặt
của Hồ - đời thường và đời diễn viên đã bị phơi ra nhưng những câu “thoại”
trong lúc đóng kịch của Hồ lại được các chuyên gia bưng bô trong cái học viện hành
chính quốc gia Hồ Chí Minh le liếm, nâng lên tầm danh ngôn, được cho là các câu
nói nỗi tiếng hay của Hồ nhưng thực chất đằng sau những câu nói “nhập vai diễn
trò” là sự thật rác rưởi bốc mùi khó ngửi của “kịch sĩ” Hồ Chí Minh.
Le Nguyen
(nguồn: tác giả gửi)