Dân nước mình chẳng thấy ai vui
Trên sân khấu có thấy những miệng cười
Niềm vui đó chỉ là Kịch Bản!
Nước mình có buổi chiều buổi sáng
Ngày dân cần là ngày họp của quan
Người dân đi tới cửa quan như một kẻ đi ngang
Ngỡ ngàng và tức tối!
Quan không bao giờ có lỗi
Chỉ có dân là có tội với quan
Ông Thủ Tướng đi vào Hội An
Phố Đi Bộ… một hàng xe lộng lẫy!
Dân thì bực mình, vật mình vật mẫy
Đợi mười ngày, Thủ Tướng phân bua:
“Cũng bởi tại đường không có chỗ cua
Đi tới chút và chỉ đi một khúc…”
Made in việt nơm luôn luôn là sự thật
Nghe buồn cười mà cứ phải hoan hô!
Trước cái micro là cái lẳng hoa
Trên cái lẳng hoa là ảnh bác Hồ yêu quý!
“Thiên hạ có khi đang ngủ cả
Tội gì mà thức một mình ta?”
Ông Tú Xương làm thơ như thả một tiếng khà
Nửa đêm nghe ếch kêu, nhìn ra sông đã lấp! (*)
Chuyện biển dâu sờ sờ trước mặt
Chùa và Nhà Thờ cao ngất nghênh ngang
Ai chẳng ước mơ một cơi Thiên Đàng?
Dân Việt chúng ta cứ hai hàng nước mắt!
Ông Tổng Bí Thư, Ông Chủ Tịch Nước, Ông Thủ Tướng, Bà Chủ Tịch Quốc Hội đều là tín đồ đạo Phật
Có bao giờ nghe tiếng chuông khuya?
Có bao giờ nhìn mưa gió lê thê
Tự hỏi giùm: “Sao Đất Nước Mình Lại Buồn Như Vậy?”
Bài thơ này, tôi chỉ làm chừng ấy
Chuyện còn dài, cứ xem báo mỗi ngày đăng…
Trương Nghĩa Kỳ
(*) Ông Trần Tế Xương có một bài Tứ Tuyệt thật tuyệt:
Sông kia rày đã nên đồng
Chỗ làm nhà cửa, chỗ giồng ngô khoai
Đêm nghe tiếng ếch bên tai
Giật mình cứ ngỡ tiếng ai gọi đò!