Em chào thầy mẹ em đi
Làm ô–sin chả biết khi nào về…
(Trịnh Hoài Giang)
Đi Hà Giang về, nhà văn Vũ Ngọc Tiến buồn rầu cho biết là đã bị một bà lão “cật vấn” như sau:
“Bác sống gần Trung ương,
đi nhiều, hiểu rộng hơn mụ nhà quê, hãy chỉ vẽ cho chứ tôi thì chịu.
Tôi sống gần trọn một kiếp người vẫn không hiểu nổi vì sao ba đứa con
gái mình dứt ruột đẻ ra lại phải bán hết nhà cửa mới đủ tiền nộp cho
công ty môi giới trên thị xã, ném con cho bà ngoại chỉ để đi làm đầy tớ
bưng bô, hót cứt ở xứ người, hở giời? Ở cái xứ Đài Loan ấy làm kẻ tôi
đòi cũng sướng hơn làm người tự do bên ta hay sao?”
Thắc mắc của bà mẹ Việt Nam ở Hà Giang được giải đáp qua một bài báo ngắn (“Taiwan Shelter Helps Abused Vietnamese Workers”) của K. Oanh Ha, trên nhật báo Mercury News - số ra ngày 12 tháng 12 năm 2006. Xin trích dẫn một đoạn ngắn:
“Bà Tạ Thị Giám, 36
tuổi, rời nhà nơi làng quê nghèo nàn ở ngoại thành Hà Nội để lao động
cật lực trong một viện dưỡng lão tại Đài Loan, với hi vọng có tiền cho
con đi học… Bà đã bị biến thành nô lệ cho người chủ Đài Loan, bị chủ
đánh đập, không cho ăn, và buộc phải làm việc cho đến khi gục ngã. Bà
Giám cho biết: Họ đối xử với chúng tôi như một con vật, chứ không phải
là một con người… vì biết rằng chúng tôi đã lâm đến bước đường cùng,
không còn nương tựa vào ai được nữa.”
Bà Tạ Thị Giám. Ảnh: SJMN
“Một phụ nữ khác,
34 tuổi, đang sống ở trung tâm lánh nạn cho biết chị đã bị cưỡng hiếp,
nhưng không bao giờ dám công khai nói chuyện đó ra. Chị sợ hai con ở nhà
sẽ đau lòng và sợ bị chồng bỏ… Chị nói trong nước mắt: Tôi vét sạch cả
tiền của gia đình để đi… Tôi không thể trở về Việt Nam trắng tay được.
Tôi phải tranh thủ cơ hội ở đây.”
Đây là những câu chuyện đau lòng quen thuộc về thân
phận của những phụ nữ Việt Nam đi làm ô sin ở Đài Loan, hồi mười năm
trước. Nỗi đau của họ, tuy thế, vẫn “chưa đáng kể” nếu so với lớp đồng
nghiệp hiện nay đang sống tại Ả Rập. Nơi mà “hàng chục ngàn
lao động nhập cư không được trả lương, phải đi xin ăn và bới rác kiếm
thức ăn thừa” – theo tường trình của thông tín viên Tú Anh (RFI) đọc được vào hôm 7 tháng 8 năm vừa qua:
Chính phủ Manila lập kế
hoạch cứu trợ pháp lý và nhân đạo để hồi hương nhân công lao động ở Ả
Rập Xê Út. Do dầu hỏa xuống giá, từ nhiều tháng nay, hàng chục ngàn lao
động nhập cư không được trả lương, phải đi xin ăn và bới rác kiếm thức
ăn thừa.
Sau khi Ấn Độ đem 50.000
lao động từ Ả Rập Xê Út về nước, đến lượt Philippines chuẩn bị di tản
20.000 công nhân lâm vào hoàn cảnh khốn khó.
Theo hãng tin Asia News,
một phái đoàn chính phủ Manila sẽ bay sang Ryadh vào ngày 10/08 tới đây
để trợ giúp khẩn cấp cho 20.000 lao động Philippines đang kêu cứu. Bộ
Ngoại Giao Philippines cho biết, phái đoàn chính phủ sẽ thảo luận với Ả
Rập Xê Út một giải pháp lâu dài.
Trong khi đó, theo
lời bộ trưởng Lao Động Silvestre Bello thì tổng thống Rodrigo Duterte
chỉ thị “phải đem hết công nhân về nước, càng sớm càng tốt”.
Tuyệt nhiên không có một bản tin nào, từ bất cứ đâu, đề cập đến những hoạt động “cứu trợ pháp lý và nhân đạo để hồi hương” những công nhân công lao động” Việt Nam. Thảm cảnh của hơn hai mươi ngàn người Việt ở Ả Rập, phần lớn là phụ nữ, chỉ được truyền tải qua những trang FB cá nhân. Xin ghi lại đôi ba:
Su H Gueng. Ảnh: FB
Mọi người ai biết thông tin về gia đình hãy báo cho họ giùm em.
Em tên là: Su H Gueng . Sinh ngày 08/07/1989.
Thôn : qle Mọi người ai biết thông tin về gia đình hãy báo cho họ giùm em.
Em tên là: Su H Gueng . Sinh ngày 08/07/1989.
Thôn
: qleoi xã Ayun Hạ. Huyện Phu Thien, tỉnh Gia Lai. Đi xkld sang Ả Rập
Saudi qua Cty Nam Việt chi nhánh Thanh hoá. Giám đốc tên Luyến sdt :
0919654476. Sáng nay ngày 25/10 được đưa vào trại tỵ nạn ở Ruyadh với
tinh thần kg ổn định , kg có giấy tờ tuỳ thân, đồ đạc với tinh thần
không ổn định
Nguyễn Thị Hiền. Ảnh: FB
Kính thưa. .
tên tôi là. nguyễn thị
hiền sinh ngày. 14/02/1983. Quê quán .thôn vinh tứ xã an lão. Huyện bình
lục tỉnh hà nam tôi được môi giới cty việt hà giới thiệu sang ảrập xêut
.để làm giúp việc gia đình. Trước khi đi tôi có được cty đào tạo và
thời gian chờ đợi là 1 tháng đen ngày 15/12/2014 .tôi được cty đua ra
sân bay để đến ảrập xêut .thời gian đầu chủ cũng đối sử tốt với tôi
lương tháng cũng trả dầy đủ nhưng càng về sau thời gian làm việc của tôi
dài .tôi không có thời gian để nghỉ ngơi .ăn uống không đảm bảo .nhiều
hôm tôi phải ăn cơm thiu và cơm thừa .các con của chủ nhà rất nghịch và
hỗn.nó làm hỏng đồ gì .chủ cũng chửi mắng tôi. Không cho tôi một lời
giải thích. Thậm chí còn đòi đánh tôi.
Và những thời gian sau
tiền lương không trả và bỏ đói tôi. Tôi muốn gọi về cty giúp đỡ nhưng
chủ không cho tôi dùng điện thoại. Lên tôi không liên lạc được với ai
hết. Đến ngày 01/07/2015 tôi đã tìm cách chốn ra đại sứ quán kêu cứu.
Tôi đã ở dsq 24 ngày. Đến
ngày 26/07/2015 tôi được đsq đưa tôi vào trại đến đã 1năm. Gia đình tôi
có liên lạc với cty .nhưng họ không hề giải quyết cho tôi .io tôi bị
chủ kiện lần 1 bắt tôi bồi thường hợp đồng là 90 trieu tiền vn.lần 2
kiện tôi 115 trieu tien vn.
Các ban ạ.tôi sang đây để
làm việc gia đình tôi rất khó khan chồng tôi chết còn 2 đứa con nhỏ bơ
vơ không nơi nương tựa .vì quá bất đắc dĩ lên tôi mới phải bươn chải .
tôi viết bài này lên với cộng đồng. Mong chia sẻ giúp đỡ tôi. Đến các
cấp có thẩm quyền. Va nhà báo vào cuộc để cứu giúp tôi sớm được về đoàn
tụ với 2 đứa con nhỏ cửa tôi. Tôi xin chan chân thành cảm ơn
Không có nhà báo nào Việt Nam “vào cuộc” hết, đã đành; cũng không có “giới chức thẩm quyền nào” của đất nước này lên tiếng cả.
Ngoại Trưởng Ấn Độ Sushma Swaraj cho biết bộ ngoại giao đã gửi đặc sứ đến thủ đô Ả Rập, và công nhân của họ sẽ được đưa về nước trong vòng hai ngày. Cùng lúc, Bộ Trưởng Lao Động Phillippines, Silvestre Bello loan báo chỉ thị của tổng thống Rodrigo Duterte “phải đem hết công nhân về nước, càng sớm càng tốt.”
Tuyệt nhiên, không thấy ông Phạm Bình Minh và ông Đào Ngọc Dung hé môi hay nhúc nhích một ngón tay nào ráo.
Trang tin tức của ĐSQCHXHCNVN tại Vương Quốc Ả Rập chỉ có một bản tin duy nhất liên quan đến lực lượng lao động VN, đề ngày ... 22 tháng 05 năm 2015!
|
||||||||||||||
|
||||||||||||||
|
Gần đây T.T Phillippines Rodrigo Duterte bị dư luận lên án như một “người khùng.” Tuy thế, ngay sau khi nghe tiếng kêu cứu của dân Phi tại Ả Rập, “người khùng” này đã ra lệnh: “phải đem hết công nhân về nước, càng sớm càng tốt.”
Giới lãnh đạo Việt Nam, may thay, không ai điên/khùng
gì ráo. Lú lẫn cũng không luôn. Họ chỉ bị câm hay điếc, hoặc (có lẽ) cả
hai.
Tưởng Năng Tiến