Ngoài cửa sổ gió trở mình, lại một buổi chiều xám xịt. Nàng
tựa vào tường bâng quơ nhìn ra mảng trời xanh đang chuyển dần sang màu tối.
Từ ban công căn hộ tầng mười tám, nàng nhìn thấy thành phố dưới kia đang chìm dần vào mây. Gió len qua ô kính vỡ lâu ngày chưa thay, phát ra tiếng rú rít khiến chao đèn trong phòng nàng xoay tròn tròn, chiếc chuông gió rung leng keng. Tóc nàng xõa xượi, che kín gương mặt kiều diễm. Ai gặp nàng một lần cũng bị hút bởi gương mặt kín bưng và đôi mắt luôn nhìn xuống lơ đãng. Người trong khu chung cư này chưa ai nhìn rõ mặt nàng một lần dù nàng dọn đến ở đây đã ba năm.
Gió lặng dần, những đám mây đen sẫm sà xuống, sũng nước. Có
lẽ sắp mưa. Nàng quay vào, đến bên chiếc dương cầm cũ kỹ, kỷ vật quý giá- bao nhiêu lần chuyển nhà nàng vẫn
mang nó theo
Nàng ngồi vào đàn dạo một khúc Chopin, bản Funeral March chầm
chậm như ru dưới bàn tay gầy nổi những đường gân xanh mờ nhạt. Ngoài kia thành
phố vừa lên đèn, căn phòng nàng chìm dần vào bóng tối. Giai điệu bản Funeral
March trôi êm êm bỗng khựng lại, thanh âm bật ra như tiếng nấc. Nàng ngừng tay.
Lạ thật! Hôm qua dạo đàn, thanh âm vẫn như mọi ngày, trước khi đi ngủ nàng cũng
đã đậy nắp đàn cẩn thận. Nàng đi đi lại lại trong phòng ngó nghiêng rồi cúi gập
người loay hoay lật thùng đàn nhìn vào. Lẽ nào lũ chít chít nghịch ngợm là
nguyên nhân khiến thanh âm chiếc dương cầm của nàng trở nên lạc giọng? Bên
trong, khung sắt và những sợi dây thép san sát nhau nhìn nàng lạnh lùng, những
chiếc lò xo cũng không có dấu hiệu hỏng hóc. Nàng thừ người nhìn ra màn mưa dày
đặc.
Nàng nằm đếm tiếng mưa lộp bộp bắn vào cửa kính, lại một đêm
ngủ muộn. Nàng thức giấc, mặt trời đã lên cao, trên ban công chú chim nhà ai đi
lạc đang hấp háy đôi mắt ngó nghiêng. Nàng chạy đến bên cửa sổ, thoáng thấy
bóng nàng, chú chim vụt bay đi, gửi lại nàng tiếng hót véo von. Nàng ngây người
nhìn đôi cánh bé xíu xa dần cho đến khi tan hẳn vào bầu trời. Nàng ra ban công,
dưới kia dòng người vẫn nối nhau trôi qua chầm chậm. Lại một ngày.
Vào nhà, nàng đến bên chiếc dương cầm, tần ngần nhìn nó hồi
lâu rồi rụt rè chạm vào phím. Âm thanh ghê rợn lại rít lên, lần này đanh hơn
đêm qua. Nàng hoảng sợ lùi lại. Trên thùng đàn, thằng bé búp bê da màu nâu sẫm
đang nháy mắt nhìn nàng tinh nghịch, cạnh đó năm chị em nhà Matryoshka đứng xếp
hàng ngoan ngoãn chờ đợi. “Nào! Đàn cho chúng em nghe đi!”. Nàng lảo đảo ra khỏi
phòng, sập cửa lại.
Định thần, việc đầu tiên nàng nghĩ là một người thợ chỉnh
đàn. Phải rồi! Nàng có lưu số của họ. Nàng run rẩy với tay lấy điện thoại. Đây
rồi! 0906… Nàng ấn phím gọi. Sau tiếng tít dài khô khốc, đầu bên kia một giọng
nam trầm: “Alô! Tôi nghe!”. Tim nàng bỗng đập thình thịch. Nàng kể sự tình chiếc
đàn của nàng, những đoạn kể chắp vá, lan man. Nàng kể rằng chiếc đàn bị hỏng từ
đêm qua và nàng không hiểu sao nó lại như thế. Đến đoạn âm thanh trên phím nấc
lên rồi nghẹn lại như ai đang khóc, giọng nàng trở nên thảng thốt. Đầu bên kia
bỗng bật ra tiếng cười khùng khục: “Được rồi, dừng lại! Cho tôi địa chỉ”. Nàng
“vâng” rồi đọc như một cái máy. Buông điện thoại, nàng nằm vật xuống sofa.
Hơn một tiếng trôi qua, bên ngoài có tiếng gõ thật khẽ. Nàng
lao ra vặn nắm đấm cửa. Trước mặt nàng, một người đàn ông chừng năm mươi với bộ
râu quai nón và đôi mắt nhỏ sau cặp kính, mái tóc bù xù buộc lại thành một túm
phía sau gáy, chiếc túi dết trên lưng ông lỉnh kỉnh các thứ đồ nghề. Không đợi
nàng nói gì thêm, ông chậm rãi đến bên chiếc dương cầm nhấc nắp hộp, khẽ chạm
vào dãy phím. Nàng ngồi yên chăm chú nhìn ông làm việc. Dưới đôi tay ông âm
thanh bật ra thánh thót như tiếng suối róc rách. Người đàn ông dừng tay, đôi
mày khẽ nhíu lại nhìn nàng. Nàng vẫn ngồi bất động, ngơ ngác. Người đàn ông
quay lại cúi nhìn dãy phím một lần nữa rồi chậm rãi đến bên chiếc túi soạn đồ
nghề. Ông mở thùng đàn nhẹ nhàng nhấc ra ngoài, loay hoay một lúc ông nhón tay
vào lấy ra một con búp bê bằng len, một con thỏ, một con voi, rồi một con
cừu… Ông bày la liệt những con thú nhồi bông ra sàn nhà. Lần này ông quay lại
nhìn nàng chăm chú, cái nhìn dừng lâu hơn ở đôi mắt nàng. Cúi xuống giấu cái cười
vừa thoáng qua, ông nhẹ nhàng lắp các thứ lại vị trí cũ. Như thể tiện tay, ông
nâng từng con thú nhồi bông lên ngắm nghía, phủi bụi bám rồi cẩn thận đặt chúng
lên thùng đàn, cạnh thằng búp bê nghịch ngợm.
– Tôi về đây! Chào cô! – Giọng lơ lớ, ông nói rồi đứng lên
ra cửa.
– Ồ! Ông không phải người Việt? – Nàng khẽ thốt lên –
Khoan! Tôi còn chưa gửi tiền công…
– Không sao! Đàn của cô có bị gì đâu? – Người đàn ông nói rồi
đi nhanh ra cửa, cũng còn kịp quay lại ném nhanh cho nàng một cái nháy mắt tạm
biệt.
Cánh cửa khép lại, tiếng chân người đàn ông xa dần về phía
thang máy.
Nàng ngơ ngác dõi theo tiếng giày ông xa dần. Tóc nàng vẫn
xõa xượi, cổ áo trễ tràng trên đôi vai gầy, trông nàng mong manh và trơ trọi đến
đáng thương. Ngoài cửa sổ, tiếng lao xao cũng ngừng bặt, những thanh âm đáng
ghét mọi ngày sao hôm nay nàng lại cần nó đến thế! Nàng rón rén đến bên chiếc
dương cầm run rẩy mở nắp. Những phím đàn nằm san sát như những quân cờ
domino nhìn nàng giễu cợt. Nàng khẽ chạm vào. Âm thanh bật ra, lần này nghe như
tiếng ú ớ của người bị bóp cổ. Nàng hét lên lùi vào tường thở dốc. Hoàn hồn, việc
đầu tiên nàng lao đến chiếc điện thoại run rẩy bấm số, đầu bên kia vẫn giọng
người đàn ông.
– Tôi đây!
– Ông giúp tôi! – Nàng van nài – Giúp tôi một lần nữa đi! Nó
lại…
Đầu bên kia không có tiếng trả lời. Nàng thoáng nghe tiếng
thở ra nhè nhẹ, sau đó là những tiếng tít dài.
Nàng ngồi bất động, mở to mắt nhìn ra cánh cửa đang khép hờ.
Không hy vọng người chỉnh đàn sẽ trở lại, nhưng nàng vẫn đợi. Rất lâu, tiếng cốc
cốc vang lên, lần này thật chậm. Người đàn ông bước vào và không nhìn nàng, ông
đến thẳng chỗ chiếc dương cầm và ngồi xuống. Không ngẩng lên, nhưng ông biết
nàng đang theo dõi từng cử động của ông. Ông lật nắp đàn, đôi tay lướt nhẹ lên
phím như ru, thanh âm thánh thót ngân lên như nó vẫn luôn như thế. Người đàn
ông dạo một giai điệu quen thuộc. Nàng đang lơ mơ bỗng bật dậy trân trối nhìn
ông. Bất chợt ông khe khẽ hát Kareha chiru yuugure wa/ Kuruhi no samusa wo
monogatari… Nàng lặng người. Ngoài cửa sổ gió lại phần phật thổi về, nàng nhìn
thấy người đàn ông năm xưa của nàng đang ngồi giữa đêm đông, xung quanh tuyết
phủ kín, dáng vẻ và gương mặt ông cô độc đến ám ảnh. Nàng run rẩy đến sau lưng
ông… Bản Koibito Yo một thuở của nàng, những năm tháng trên xứ sở Phù Tang của
nàng… Người đàn ông vẫn say sưa không hay biết nàng đang đứng sau lưng. Tiếng
đàn vừa dứt, ông gục xuống, những sợi tóc dài che kín đôi bàn tay cũng đang run
lẩy bẩy.
– Tôi… tôi – Nàng khẽ kêu lên rồi im bặt.
Người đàn ông từ từ ngẩng lên.
– Tôi không hiểu phép ma thuật nào đã đưa tôi đến đây, cho
tôi lại được nhìn thấy cô ấy.
– Cô ấy là ai?
– Là… mẹ của con gái tôi, cô ấy… đã chết.
Nàng khẽ rùng mình, đôi mắt bỗng trở nên u tối như những vì
sao đi lạc ngoài kia. Trước mặt nàng, người đàn ông mà chỉ mới đây thôi đến “chữa
bệnh” cho chiếc dương cầm của nàng, giờ đã trở nên một hồ nước cô độc bị bủa
vây bởi bóng tối. Và nàng, như một chiếc thuyền mắc cạn trên bãi cát mịt mờ.
Người đàn ông quay lại nhìn nàng, trong màn chiều tối sẫm, mái tóc nàng rối
tung như một đám rong hỗn độn.
– Người đàn ông của tôi cũng thường chơi bản nhạc đó,
và… những con thú nhồi bông kia… – Nàng thẫn thờ nhìn ra cửa sổ lảm nhảm những
câu không rõ nghĩa.
Người đàn ông đứng lên chầm chậm ra cửa.
– Tôi đã làm phiền ông… Tha lỗi cho tôi! – Nàng ngơ ngác
nhìn cánh cửa đang từ từ khép lại.
Trong màn chiều, gương mặt nàng trắng bệch, thất thần như đứa
trẻ đi lạc trong rừng. Cánh cửa vừa khép, người đàn ông lao vội về phía thang
máy đang sập lại. Chỉ còn một mình, ông thoáng thấy chiếc gương thang máy phản
chiếu một gương mặt rúm ró đến thảm hại. Ông đưa tay nắm bộ tóc giả giật xuống,
bộ râu quai nón cũng rơi ra. Ông ôm mặt khóc nấc như đứa trẻ. Xuống hết thang
máy, ông đi như chạy ra đến đường. Thành phố đột ngột mất điện, mọi thứ đang
chìm dần trong bóng chiều chập choạng…
Loay hoay tìm cây nến đốt lên. Nàng lững thững ra ban công,
nhìn xuống đường. Giữa dòng người đang ngược xuôi dưới kia, bóng một người đàn
ông vội vã đi. Nàng mở to mắt kinh ngạc, dáng đi một người nàng chẳng thể lẫn
vào đâu. Tại sao đến giờ nàng mới chợt nhận ra? Nàng tựa vào cửa, lặng đi.
Đêm sâu thẳm. Ngọn nến trên thùng đàn lụi dần, ánh sáng leo
lét hắt bóng nàng lên tường, ma mị. Nàng sờ soạng tìm cây nến khác đốt lên. Như
kẻ mộng du, nàng ngồi vào đàn lướt nhẹ đôi tay lên phím. Ngoài trời đêm gió lùa
vào hất tung tấm vải phủ đàn, chiếc chuông gió lại xoay tít, leng keng. Thằng
bé búp bê và năm chị em nhà Matryoshka rơi xuống sàn nhà, chỏng chơ. Lọ hoa bằng
thủy tinh đã cạn nước cũng rơi xuống vỡ tan. Xác hoa hồng héo khô nát vụn dưới
chân nàng. Nàng run rẩy nhìn xuống sàn nhà. Thằng bé búp bê lúc này gương mặt
không còn nghịch ngợm, lém lỉnh, nó giương đôi mắt trừng trừng nhìn nàng, như
căm giận. Nàng đưa tay ôm mặt. Nàng muốn trốn chạy nó. Ngoài kia đêm vẫn đen kịt,
xung quanh chẳng còn một tiếng động nào để nàng được biết nàng là có thực. Tiếng
chuông gió cũng thôi leng keng, mọi thứ yên ắng đến lạ thường. Bỗng một thanh
âm cao vút bật lên, là ngón tay nàng lỡ chạm vào phím đàn. Nàng mở to mắt nhìn
những phím đàn như một vị cứu tinh lúc này.
Kéo lại cái cổ áo trễ tràng, nàng vội vàng ngồi vào đàn, đôi
tay đang tê cứng bỗng mềm mại lướt trên phím. Âm thanh xô dạt về, lại thánh
thót, trong trẻo như xưa, như ngày nàng lên bảy tuổi, cha mang chiếc đàn này về
nhà.
Dạo đoạn đầu bản Sad romance. Trước mắt nàng lại hiện lên một
đêm mưa tơi bời. Và bóng người đàn ông dần xa khuất… Đôi tay nàng vẫn lướt đều
trên phím. Càng về đêm, bản Sad romance càng da diết. Nàng ngập ngụa trong nỗi
tê tái. Ngọn nến vẫn cháy rực và những ngón tay nàng bắt đầu tê dại. Nhưng nàng
không thể dừng lại. Lúc này đây, nàng đang cần nó, đang cần một thứ tiếng động
nào đó được phát ra, để nàng được biết nàng đang tồn tại và có thực trên cõi đời
này. Nàng chẳng thể dừng lại, chẳng thể nào dừng lại được nữa… Đôi tay nàng vẫn
trôi… Giai điệu cuối của Sad romance vẫn xô dạt về, du dương, không dứt.
Đồng hồ trên tường gõ bing boong. Một giờ sáng. Nàng gục xuống.
Bàn tay trái đáng thương vẫn cố chạm lấy những phím đàn để thanh âm được cất
lên, thứ mà nàng khao khát lúc này. Bàn tay phải tê dại, nàng vẫn cố níu lấy… rồi
từ từ buông thõng.
Tiếng chuông điện thoại của nàng bỗng đổ dồn, rung bần bật từng
hồi. Lặng ngắt. Một lúc, tiếng chuông lại rung lên lần nữa. Vẫn lặng ngắt. Bên
kia đầu dây người chỉnh đàn vẫn kiên trì, ông run rẩy nhấn phím, từng số đến
thuộc làu. Và chờ đợi. Tiếng tít… dài vẫn vang lên, khô khốc.
Ngoài kia gió lại trở mình, báo hiệu một cơn giông lại sắp sửa
kéo về trên thành phố…