06 April 2019

YÊU MUỘN MẰN - Nguyễn Văn Gia


1.
Nỉ non
trong vườn nhỏ
Tiếng dế
buồn đêm sâu
Trăng mùa thu
chưa tỏ
Đã ngọt ngào
hương cau
Câu thơ buồn
lỡ viết
Biết để dành
cho ai …


2.
Em Tôn Nữ
hay là Quận Chúa
Chờ ai đây
cửa phủ cuối chiều
Từ dạo mùa vui
không về nữa
Chỉ nghe lá rụng
dưới thềm rêu…


3.
Tình như là
sợi khói
Chẳng cầm được trên tay
Đã giấu trong túi áo
Rứa mà
ai cũng hay.


4.
Dưới dãy bàn kia
một đôi lần
Cái nhìn lém lỉnh
giả đò ngoan
Trời ơi đôi mắt
trong veo ấy
Bục thầy nhìn xuống
cũng phân vân…


5.
Bắt chước người xưa
mình ca bài “quy ẩn”
Nhẹ nhàng như mây
sớm chiều lãng đãng
Bỏ lại sau lưng
những ảo ảnh phù trầm
Khi em về
có anh đứng đợi trước sân
Có bàn tay thô
chìa ra em nắm
Hạnh phúc là cái thứ chi
mà muôn đời bí ẩn…


6.
Cầm trên tay
sắc thu vàng thuở đó
Lòng rưng rưng
nhớ buổi tóc em xanh.


7.
Áo tím ai về
bên thềm cũ
Dễ nắng vàng phai
cũng tương tư
Chưa xanh thạch thảo
vàng hoa cúc
Mà sao lòng mình
đã lập thu .


8.
Mong manh
như sợi khói
Chẳng cầm được trên tay
Đã giấu đi nỗi nhớ
Thế mà
ai cũng hay.


9.
Trang giấy trắng
nhớ câu thơ
Cánh buồm nâu
nhớ bến bờ xa xa
Rứa mà
Người đó đi qua
Giả vờ đứng ngó
rất là bâng quơ…


Nguyễn Văn Gia