22 June 2019

BIỆT BIỆT HÀNH | ĐIỀN VÀO CHỖ TRỐNG - Trần Vấn Lệ


BIỆT BIỆT HÀNH

Em với ta, hề, chung một cuộc
cuộc đời tiếp tiếp cuộc tang thương!
Sinh ra chiến cuộc đang bùng nổ
lớn lớn vào đời…cuộc nhiễu nhương!

Mười năm chiến sự dài thiên kỷ
có kẻ Thiên Thu thật lỡ làng
Ta với em, hề, vui sống sót
mà cùng bước tới cuộc lang thang!

Em vào Nam kiếm đường ra biển
Ta Bắc xe tù chở chó heo
Hồi đó, thư tem không có dán
chiều chiều ngó nắng đủ đăm chiêu!

Em với ta hề ta với em
chúng mình cây cỏ mọc chênh vênh
đất, mưa thì lũ, không mưa, nắng
chiếc áo sờn vai kin nửa mình…

Còn đỡ hơn là Ông Chúa, Phật
áo quần không có thuở khai thiên!
Bây giờ quần áo như nhền nhện
như bướm vờn hoa chuyện dĩ nhiên!

Cuộc sống thế gian ngày một đẹp
em, ta, hai đứa lỡ thời Xuân
Gặp nhau đất khách tình tương ngộ
sao vẫn tuơng tư cũng vạn lần…

Mới biết đường đi chưa kết cuộc
em với ta hề cuộc lỡ duyên…
Nói nhớ, nói thương là nói để…
cho lòng đừng có lúc nào quên!

Em với ta hề thơ đứt đoạn
Đoạn trường từng chữ một tân thanh
Gửi cho nhau đọc qua màn ảo
nghe gió nghe mưa…biệt biệt hành!

Gửi cho nhau đọc qua màn ảo
Nghe gió nghe mưa biệt biệt hành
Chẳng phải qua sông mà lụy sóng
Nắng tà huy thấy đủ long lanh…

ĐIỀN VÀO CHỖ TRỐNG

Người đi, để lại đằng sau trống
Ta biết điền gì đủ nghĩa đây?
Hai chữ Nhớ Thuơng…không có nghĩa
Thôi thì…chỗ đó chữ Trời Mây!

Bạch vân thiên tải người ơi người
Tàu sắt còn chìm ở biển khơi!
Trái đất rồi tan thành khói bụi
Còn chăng trôi nổi trái tim tôi!

Người đi thanh thản hồn nhiên được
Ta vẫn yêu người cái thản nhiên
Không nợ mà sao tình cứ lụy?
Buồn môi ta cắn chữ Nhân Duyên!

Người đi không biết hồn ta nát
Còn lại bao nhiêu cũng dại khờ…
Áo trắng đừng bay về nữa nhé
Hoa vàng trước ngõ để ta mơ!

Người ơi áo trắng thời trinh trắng
Trường Nữ còn cây khuynh diệp xanh
Có thể muôn năm màu lá đó
Một hôm buồn quá bỗng mong manh…
*

Có lẽ muôn năm trời cố quận
Tiếng cọp gầm vỡ nát lọ nhang
Xe đến giữa đèo xe chết máy
Đời ta khoảng trống chẳng biên cương…

Đường quê còn dấu chân người để
Còn dấu chân thôi thế đủ rồi
Chỗ trống ta điền sông-nước-mắt
Áo người kỷ niệm, giặt, ta phơi…

Người ơi ta nhớ người vô tận
Áo lụa Blao giặt chẳng nhàu…
Thì trái tim ta buồn kết khối
Mai thành đá dựng đỉnh non cao!

Trần Vấn Lệ