17 September 2019

THƠ NGÔ NGUYÊN DŨNG

một mình trong quán cà phê
trong phố tàu ở Sài gòn
tôi uống nỗi tĩnh lặng của thời gian
Ngô Nguyên Dũng

trốn cái oi bức nhiệt đới
và tiếng giao thông nhốn nháo
trưa nắng trong một quán cà phê ở tầng ba.
trong góc phố trung hoa
ở Sài gòn. hít thở những vết tích
và uống nỗi tĩnh lặng của thời gian. vướng vất
trong những nhánh trà với hương vị rau thơm
trong tách sứ.
xưa cũ và hư hao
những ký ức.


nghe tiếng phong linh gióng giả.
dẫu lặng gió. và nhận thức ra
hương hoa nở trưa.
không rõ từ đâu.
mùi hương thời thơ ấu.
của thời gian đánh mất.

người đàn bà phơi quần áo trên
ban công đối diện. nghe bà
hát một khúc dân ca. không phải.
mà là giai điệu và giọng hát
của mẹ tôi. thuở trước.
lúc bà che chở lũ trẻ con
chúng tôi trước hiểm hoạ
của bóng đêm.

lắng nghe câu chuyện kể của
những viên gạch nung. chúng thuật chuyện
năm cũ. thuở những trụ đèn đường
bị bắn chết. những thân cây bị treo cổ.
những căn nhà bị hoả thiêu.
và những ngày cùng những đêm
chết đuối. trong
hành trình vượt đại dương.

ngắm nghìn những ảnh chụp.
treo trên tường. úa vàng
những bức ảnh ấu thơ tôi.
trong tâm thức tôi tuy vậy
đứa bé gái vẫn mải miết chạy. trần truồng.
ngọn sóng lửa đuổi sau lưng.

uống tách trà
đen. một mình. như thể tôi nhai lại
vị đắng chát quá khứ. uống lấy nỗi cô đơn
trong quán cà phê. trong góc phố trung hoa ở
Sài gòn. nỗi cô đơn của cái chết.
và bắt được bất chợt
âm thanh

lào rào
trên mái đền
lợp ngói âm dương.
gió thốc lên.
chiếc phong linh gióng giả
lạc nhịp những vui vầy. tới quá sớm
mùa mưa.

vừa mới tháng tư.
ngày cuối cùng của tôi
ở Sài gòn.

làm sao tôi uống cạn.
nỗi cô quạnh lớn
của đời sống?


(07.2019)

(dịch từ nguyên tác tiếng Đức "allein in einem Café im chinesischen Viertel Saigons trinke ich die Stille der Zeit", cùng tác giả)