Lời thưa đầu: cách đây hơn 30 năm, vào
tháng 8 năm 1988, người viết theo chân một đơn vị kháng chiến quân VN đi từ
Thái Lan vào Kampuchea để tìm kiếm một nguời bạn bị mất tích giữa vùng biên giới
Thái – Miên. Vào ngày 20 tháng 7 năm 2001, kẻ bị coi như đã thất tung (có tên
là Võ Hoàng) đã được một tổ chức chính trị ở hải ngoại chính thức thừa nhận là
đã “hy sinh” nhưng “vì hoàn cảnh” họ đã “không thể thông báo sớm hơn”! Bút ký
ngắn ngủi này xin được phổ biến như một nén hương lòng (muộn màng) để gửi đến
những người đã khuất. - tnt
Khi chúng tôi bước chân vào được đất Cao
Miên thì trời đã ngả chiều. Tuy nắng đã nhạt nhưng trời chiều mùa hạ nơi đây vẫn
còn hừng hực nóng. Sẵn với định kiến là mình sẽ đi vào một vùng đất chết, tôi
hơi thoáng ngỡ ngàng khi không nhìn thấy xung quanh dấu tích của sự đổ vỡ do
bom đạn. Khó mà có thể ngờ rằng, cách đây không bao lâu, mảnh đất khô cằn nắng
hạn này lạI là nơi giao tranh bằng chiến xa và đại pháo của nhiều đạo quân khác
nhau.
Dư vị của chiến chinh chỉ còn cảm thấy được qua không khí chết chóc, và sự đe dọa rình rập trên từng tấc đất. Tôi được căn dặn nhiều lần là luôn luôn phải bước đúng vào bước chân của người đi trước vì ngoài con đường mòn đã được sử dụng ra, bất cứ lùm cây bụi cỏ nào cũng có thể là nơi ẩn mình của “mìn hộp gỗ” – một loại mìn bẫy trông nhỏ bé và xinh xắn y như hộp bút chì màu nhưng thừa sức làm nát bấy đôi chân của kẻ nào vô phước dẵm nhầm phải nó.
Vùng đất hiểm nghèo này cũng còn đuợc gọi
đùa là “sân banh cộng sản”. Lý do: người ta ước tính rằng cứ mỗi lần nhà cầm
quyền Hà Nội xua quân tràn qua biên giới để đánh đuổi kháng chiến Cao Miên lùi
vào đất Thái thì ít nhất cũng phải có vài trăm cặp giò của “cầu thủ bộ đội” phải
để lại nơi đây. Ðó cũng là lý do tại sao vừa bước chân vào đất Cao Miên người
ta đã ngửi thấy ngay mùi tử khí.
Bất giác tôi quay nhìn về đất Thái và không
dưng mà thoáng thấy ngậm ngùi. Chỉ cách nhau có một lằn ranh định mệnh nhưng đời
sống dân chúng của hai nước Miên – Thái hoàn toàn khác hẳn nhau. Bên kia là những
căn nhà sàn xinh xắn, và những tàn lá rậm rì xanh mát của đủ thứ loại cây ăn
trái: chôm chôm, xoài, ổi, mẵng cầu, sầu riêng, măng cụt, nhãn, mít… Bao nhiêu
lần đi ngang qua đó tôi đều nhớ đến một đoạn văn mà mình đã đọc đến thuộc lòng,
trong tác phẩm Mùa Hè, Một Nơi Khác của chị P.T.T.T. : “… vườn ngoại có
xanh um những cây dừa, cây chuối, những trái quýt đường to vàng bóng láng, những
trái mận trắng điểm những tia nắng hồng ngọt lịm, những mương tôm đầy tăm mặt
nước…”
Không hiểu những người dân Thái đang sống ở
nơi đây có ai biết được rằng mái nhà sàn đơn sơ của họ – với khoảnh sân đầy cây
ăn trái, với “những mương tôm đầy tăm mặt nước… – là hình ảnh của một thiên đường
đã lỡ, hay một giấc mơ quá xa tầm tay với đối với một người Việt lưu lạc như
tôi, và với tất cả dân tộc Cao Miên láng giềng không ?
Cảnh nghèo nàn, tang tóc ở Cao Miên – tất
nhiên – khó có thể giải thích được đơn thuần bằng lý do địa dư hay khí hậu. Ðiều
“kỳ diệu” là cả hai đài phát thanh Hà Nội và Khmer Ðỏ (nghe được rất rõ nơi
đây) đều nêu ra được những lý do rất thỏa đáng về tình trạng bi thảm này, dù lập
luận của họ hoàn toàn dị biệt và – đôi lúc – tương phản với nhau rõ rệt.
Theo đài phát thanh thứ nhất thì thủ phạm
gây ra cảnh chiến tranh điêu tàn diệt chủng cho dân tộc Cao Miên chính là bọn
khát máu Pol Pot và Ieng Sari, tay sai của bọn giặc bá quyền Trung Quốc. Còn
theo đài phát thanh thứ hai thì thủ phạm gây ra một nước Cao Miên đau thương
tang tóc chính là tập đoàn lãnh đạo Hà Nội, tay sai của quan thầy Liên Sô.
Thêm vào đó là những thông báo về những chiến
tích quân sự “không thể nào tin nổi” của cả đôi bên, cùng với những lời lẽ chửi
rủa nặng nề đến độ thô tục bẩn thỉu mà Hà Nội và Khmer Ðỏ chăm chỉ và đều đặn gửi
đến nhau đôi ba lần trong một ngày. Ðiểm tương đồng duy nhất của cả hai đài
phát thanh này, hay nói đúng hơn là của cả Hà Nội và Khmer Ðỏ, là họ cùng cố
quên đi một sự kiện căn bản và giản dị như sau: dù hiện thân hay đội lốt dưới bất
cứ hình thức nào, nơi đâu có mặt chủ nghĩa cộng sản là nơi đó hóa lầm than hay
tang tóc, mà thường là cả hai. Trường hợp Kampuchia chỉ là một thí dụ điển
hình.
Ðơn vị được lệnh dừng chân. Mọi người ngồi
dựa lưng vào ba lô nghỉ ngay tại chỗ, tay vẫn lăm lăm cầm chặt súng. Thấy dáng
điệu lớ ngớ của tôi, người cán bộ chỉ huy đoàn quân quay lại nói nhỏ:
– Ðây là bộ chhỉ huy tiền phương của sư
đoàn… thuộc lực lượng Para (Son Sann).
Tôi tròn xoe mắt nhìn. Trước mắt tôi chỉ là
những túp lều tranh nho nhỏ, nằm ẩn mình dưới những bụi tre già. Ngoài cần ăng
ten ngụy trang của máy truyền tin, và những công sự phòng thủ đã cũ nát ra, đây
không có vẻ gì là một căn cứ quân sự cả, đừng nói chi đến cái tên gọi to lớn là
bộ chỉ huy tiền phương của cả một sư đoàn.
Ðọc được sự kinh ngạc qua ánh mắt của tôi,
anh bạn cười hềnh hệch tiếp:
– Bên Thái đã nhiều chuyện lạ, bên Miên này
còn nhiều chuyện lạ hơn. Từ từ rồi ông sẽ thấy.
Tôi gật đầu nhẹ hều bày tỏ sự đồng tình yếu
ớt, với một nụ cười chắc hẳn là trông vô cùng mệt mỏi. Tôi mệt thiệt và mệt lắm.
Tôi đã sống ở Mỹ gần mười năm và đến Thái Lan chưa được mười ngày. Mười năm qua
tôi di chuyển bằng thang máy, bằng máy bay phản lực, bằng xe hơi với hộp số và
tay lái tự động. Bỏ những tiện nghi này ra là tôi biến ngay thành một thứ ốc
sên không có vỏ.
Ðể che dấu cái mặc cảm này, tôi luôn luôn cố
giữ bộ mặt “tỉnh như ruồi” cùng với thái độ “ai tới đâu tui tới đó” và “muốn tới
đâu thì tới”. Hiện tại thì tôi đã “tới” Cao Miên và đây còn là vùng đất tương đối
an toàn thuộc phạm vi kiểm soát của kháng chiến quân Son Sann. Không hiểu đơn vị
sẽ còn đi thêm bao xa nữa ? Tôi vẫn giữ lập trường “ai tới đâu tui tới đó”
nhưng hình như đôi chân của tôi thì không. Chúng bắt đầu lung lay và lạng quạng…
Cán bộ chỉ huy đơn vị, cùng với hai kháng
chiến quân Kampuchea có nhiệm vụ dẫn đường, đi vào doanh trại bên trong. Không
bao lâu anh trở ra, chỉ tay về phía những bụi cây thật rậm ở phía bên phải
chúng tôi, nói lớn:
– Ðêm nay ngủ tại chùa. Di chuyển liền qua
bên đó. Cơm nước phải xong trước khi trời tối.
Tôi nhìn mặt trời đang xuống thật thấp, gần
đụng đỉnh núi xa mờ ở phía Tây, với sự lo âu bâng quơ. Chậm lắm thì chừng hơn một
giờ nữa thôi trời sẽ tối. Khác với bóng tối đô thị mà tôi đã từng quen, đêm tối
nơi đây chắn chắn phải ẩn tàng nhiều đe dọa và bất trắc.
Trái với tâm trạng bất an của tôi, một
kháng chiến quân ngồi ngay ở phía sau bỗng buột miệng nói sung sướng như reo:
– Bên chùa có chợ. Giờ này dám chợ còn họp
lắm. Ở bển họ có bán nước đá, anh ơi.
Ðất Cao Miên quả có nhiều chuyện lạ. Chợ và
chùa tuyệt nhiên không có dính dáng liên hệ gì với nhau, theo như tôi biết. Sao
lại có chuyện “bên chùa có chợ” được kìa ? Tôi càng thắc mắc hơn nữa khi nhìn
thấy nét hớn hở của người bạn nhỏ khi nói đến hai chữ “nước đá”. Tôi ngắm kỹ
khuôn mặt trẻ thơ của em rồi bất chợt hỏi một câu lảng xẹc:
– Em sinh năm mấy ?
– 68.
– Như vậy là em vưà đúng hai mươi há ?
– Dạ, tháng tới anh.
Em trả lời với đôi mắt sáng và nụ cười hồn
nhiên quá khiến tôi không khỏi trạnh lòng. Ôi chao cái tuổi hai mươi! Tôi bỗng
nghĩ đến nó mà buồn đến ngẩn ngơ. Ủa, chớ nó bỏ đi đâu mất hồi nào vậy cà ? Nó
mới vừa còn loáng thoáng đâu đó mà. Nhiều chuyện tôi tưởng như mới xảy ra hồi
hôm, hay tuần rồi chứ không phải là đã hai mươi năm trước.
Ảnh: Hà Trung Liêm – 1988
Lúc bằng y chang tuổi của chú em đây tôi
cũng bắt đầu bước vào cuộc đời lính chiến. Có điều là tôi chả bao giờ trông vô
tư và hăng hái như em hiện tại. Tôi không nhớ rõ là hồi đó mình đã ước ao cái
gì khi di hành trong những lúc nóng bỏng và nắng cháy như thế này ? Nhu cầu của
tôi thường rất nhiều, nhiều đủ thứ, và tốn kém lắm nha. Đại khái thì ít nhất
cũng phải là năm bẩy chai bia ướp lạnh, chớ đâu có đơn sơ giản dị chỉ là vài cục
nước đá như anh chàng kháng chiến quân trẻ con này.
Toán quân đã bắt đầu di chuyển. Tôi vội vã
đứng dậy, chăm chú bước theo mọi người, cắt đứt những hoài niệm vu vơ. Ði loanh
quanh thêm một lúc nữa, qua những con đường mòn mà cỏ dại mọc cao đến ngực, rồi
chúng tôi nhìn thấy ngôi chùa.
Bắt đầu là sân chùa lát đá với cái được gọi
là “chợ trời” nằm chình ình trên đó. Thực tại vốn phong phú, da dạng và … lộn xộn
trong khi khả năng diễn đạt của ngôn ngữ lại vô cùng giớI hạn nên tôi bắt buộc
phải dùng chữ “chợ”, chỉ thêm được chữ “trời”, để mô tả một cách gắng gượng về
cảnh ‘thị tứ’ nhỏ bé và nghèo nàn đến độ thảm thiết này. Ở ba góc sân chùa, người
ta trải ra ba tấm ny lông độ một mét vuông. Trên đó bầy vài chai nước ngọt, mấy
bao thuốc lá, năm bẩy nải chuối chín đen, cùng với bàn chải đánh răng, khăn mặt,
xà phòng và…chấm hết!
Câu “trăm người bán vạn người mua” xem ra
có vẻ mỉa mai trước cảnh xơ xác của cái chợ mini màtôi nhìn thấy chiều nay ở
Cao Miên. Tôi đếm được ba người bán và chỉ chừng năm bẩy người mua. Có lẽ họ đều
là những binh sĩ thuộc lực lượng Son Sann đồn trú gần đây, và thái độ của họ
trông có vẻ nặng phần “tham quan” hơn là có ý định mua bán thật.
Sự xuất hiện bất ngờ của chúng tôi chỉ làm
cho những người đang hiện diện ngạc nhiên đôi chút, chứ không gây nổi chút xôn
xao nào cho cái chợ vô sinh khí này. Không riêng gì tôi mà cả toán quân đều tự
động dừng chân, đưa mắt nhìn ngắm những món hàng được bầy bán. Giữa vùng đất chết
này thì nước ngọt, kem đánh răng, xà phòng, thuốc lá…đều có vẻ như những xa xỉ
phẩm được mang đến từ một thế giới văn minh an bình nào đó.
Sau khi biết chắc là người ta có bán nước
đá, tôi thân mật mời người bạn nhỏ một chai “lemonade” với thật nhiều đá. Khác
hẳn với thái độ hăm hở lúc ban đầu, bây giờ thì em lại tỏ vẻ chần chừ:
– Mà đều họ bán mắc lắm anh ơi.
– Mắc là bao nhiêu ?
Em quay sang hỏi người bán hàng, chả hiểu bằng
tiếng Miên hay tiếng Thái, rồi trả lời tôi buồn bã:
– Nếu trả bằng tiền Thái thì tới mười hai
“baht” lận. Mắc gấp đôi bên kia.
Mười hai đồng tiền Thái chỉ cỡ năm mươi xu
theo bản vị Mỹ Kim. Lúc ở phi trường Vọng Các tôi đã đổi hai trăm đô la ra tiền
“tical” mà chưa dùng tới cắc nào. Ngay bây giờ tôi có thể mời em…tắm bằng bốn
trăm chai Sprite chứ đừng nói chi là uống. Tôi cười hào sảng:
– Cứ mua uống đi em. Uống tới mệt thì thôi.
Anh có tiền đây mà.
– Ðể em xin phép đã.
Tôi chợt nhận ra một điều nữa. Nơi đây mọi
người đều không được quyền có nhu cầu nào riêng tư cả. Họ sống chết bên nhau,
chia sẻ mọi gian lao cùng cực, cũng như tấ cả những ngọt bùi mà hoàn cảnh khó
khăn dành cho mình. Hiểu như thế nên tôi nói vội:
– Ðể anh xin phép cho.
Em nhỏ gật đầu cười nhẹ nhõm, trong khi tôi
đưa đề nghị với cán bộ chỉ huy mời mỗi người dùng một chai nước ngọt. Tôi cũng
quơ vội hết những bao thuốc lá Samit và Krongthip mà người ta bầy bán và phân
phát đồng đều cho mọi người.
Rồi chúng tôi tiến vào chùa. Vị sãi già, một
ông sư Cao Miên cỡ chừng một trăm tuổi hay có thể là hơn thế nữa – người đầy vết
xâm trên da thịt nhăn nheo răn rúm – run rẩy đứng nhìn toán quân với đôi mắt ưu
phiền và ái ngại.
Bên cạnh ông là hai vị sãi con, tuổi chỉ cỡ
mười hai mười ba chi đó, cũng đen đủi và gầy gò y như sư phụ, và cũng nhìn
chúng tôi với ánh mắt rất bất an. Chợ họp trước sân chùa đã là một điều phiền;
lính ở luôn trong chùa thì còn phiền dữ nữa. Nếu mà Phật dự kiến được mọi hệ lụy
của kiếp nhân sinh của thế kỷ hai mươi, tôi e là ngài sẽ trừng phạt nặng nề cái
kẻ láu táu nào đó đã phát ngôn rằng “cửa thiền luôn rộng mở”.
Khi đi qua mặt ba vị sãi hai người cán bộ
chỉ huy toán quân cung kính chắp hai tay lên trán, theo đúng như tập tục chào hỏi
của người…Thái. Tôi không tin là người Miên và người Thái có chung một lối chào
nhưng cũng vội vã bắt chiếc làm theo y như mọi người cho nó…chắc ăn. Ba ông sãi
đều chắp tay chào lại và miệng thì lẩm bẩm không ngừng. Tôi hy vọng là họ niệm
Phật bằng ngôn ngữ bản xứ chứ không phải là đang chúc dữ cho số phận chúng tôi.
Tôi bớt áy náy hẳn về chuyện “xâm nhập chùa
chiền” khi bước vào bên trong và nhìn thấy cổng chùa đã xập. Bên trong không
còn gì ngoài những tảng đá xanh rơi đổ lổng chổng lên nhau. Bây giờ thì tôi hiểu
tại sao, nhìn từ xa, không ai có thể ngờ được dưới những lùm cây rậm rạp lạI có
một ngôi chùa.
Cùng lúc, tôi cũng tự giải thích được chuyện
chợ họp trên sân chùa. Người ta cần một khoảnh sân bằng đá bằng phẳng để bầy
hàng buôn bán. Ngoài sân chùa ra, xung quanh đây có nơi nào mà không mọc đầy cỏ
dại, và không bị gài mìn?
Thấy vẻ thẫn thờ của tôi, một kháng chiến
quân đứng gần giải thích:
– Hồi 85 tụi nó mangg tăng vô tới tận đây
đó anh.
– T 54 hả ?
– Dạ.
– Thứ này tôi có biết. Ðại bác của nó không
công phá dữ dằn tới vậy đâu. Còn đại liên 12 ly 7 thì đâu có làm gì được những
tảng đá xanh bự tổ mẹ này.
– Tụi nó pháo mà.
– Em nói ai ? Tụi Khmer đỏ, Heng Samrin hay
là Việt Cộng ?
– Chớ còn ai nữa ? Nói tình ngay thì tụi
Miên, dù Miên nào cũng vậy, không có phá chùa đâu. Bởi vậy đêm nay mình nằm đây
vững lắm.
Tôi gật đầu biểu đồng tình cho vui lòng người
đối thoại chứ thực tâm tôi chưa bao giờ thấy “vững lắm” kể từ lúc xuống máy bay
đến giờ, dù ở bên này hay bên kia biên giới Thái.
– Ông vô trong này lễ Phật không ?
Một anh cán bộ khác mà trách nhiệm, tôi
đoán, hơi nặng phần chính trị vỗ vai tôi hỏi nhỏ. Tôi gật đầu như máy bước theo
anh vào bên trong.
Và tôi bất ngờ nhìn thấy Phật mà không khỏi
sinh lòng … ái ngại. Vì nóc chùa đã đổ nên người ta che đỡ mấy liếp tranh trên
đầu cho ngài trông đỡ dãi dầu mưa nắng. Bụi bặm và máng nhện giăng đầy áng thờ.
Giữa cái không khí hoang liêu cô tịch nơi đây tôi nghe rõ có tiếng …muỗi vo ve!
Nhang đèn, tất nhiên, là miễn có; đừng nói chi đến xôi chè, oản chuối… khiến Phật
thêm buồn. Ðến như Phật mà còn thê thảm tới cỡ này thì cả dân tộc Cao Miên
tránh sao khỏi chuyện te tua, bầm dập!
Chu đáo như một chính trị viên, anh bạn đã
chuẩn bị sẵn nhang đèn và có cả một túi chôm chôm đã héo. Sự thán phục đọc
trong ánh mắt của tôi được giải thích liền:
– Ở Miên cũng như ở Thái, cách tốt nhất để
làm đẹp lòng người dân địa phương là mình phải tỏ ra là một Phật tử thuần
thành.
Sự thực thì anh bạn không chỉ “tỏ ra” mà
tôi thấy rõ là anh ta vô cùng trang nghiêm và thành khẩn khi khấn vái. Sống
trong một hoàn cảnh bất an thường trực thì tất nhiên Phật, Chúa, Thánh Thần…
luôn luôn phải ở rất gần.
Bữa cơm chiều với thức ăn duy nhất là món
canh mì gói. Nó đạm bạc một cánh thảm thiết, và ngon miệng một cách khó hiểu.
Sau đó, tôi nhận đuợc thêm nửa ca nước trà nóng hổi, đậm đen. Tôi uống từng ngụm
nhỏ, suýt xoa, hít hà, đã đời, thấm thía.
Ðược miễn gác nên tôi yên tâm mắc võng, nằm
tận hưởng hương vị đậm đà của điếu thuốc Thái Lan. Những tàn lá cây trên đầu
cũng vừa trở mầu đen sậm, và bầu trời đã nhấp nháy những ngôi sao mọc sớm. Ðêm
nhiệt đới dường như kỳ bí và huyền ảo hơn là đêm ở những vùng đất khác.
Nếu có dịp làm cố vấn cho những công ty du
lịch thì tôi sẽ ân cần khuyên bảo du khách điều này khi họ đến Cao Miên: coi chừng
tụi Khmer Ðỏ và muỗi mòng ở nơi đây. Dù lực lượng Khmer Ðỏ đang cố tạo một bộ mặt
“hiền hậu” và “dễ mến”, bất cứ ai hễ đã đỏ thì dù họ có biến thành hồng chúng
ta vẫn nên tìm cách tránh xa – cho nó chắn ăn.
Còn muỗi mòng ở Kampuchea thì có thừa khả
năng đâm xuyên qua võng ny lông và chích thẳng ngòi vào da thịt của những tên
du khách khờ khạo như tôi. Ðã vậy, trong lúc ngủ tôi còn sơ ý để hở lớp võng ny
lông che người cho năm bẩy chú muỗi lọt vào bên trong. Tôi nhổm ngay người dậy,
nhẩy xuống đất, lục tìm chai thuốc muỗi bôi vội vào mặt, vào cổ, vào tay…
Cùng lúc, tôi nghe tiếng khúc khích cười.
Trong vòng ánh sáng mờ ảo của một cây nến nhỏ, tôi thấy năm bẩy người ngồi quay
quần bên nhau, và tất cả đang hướng mắt nhìn về phía tôi. Thái độ hốt hoảng vừa
rồi của tôi chắc là lố bịch lắm khiến họ phải bật cười. Hơi ngượng, tôi lạI nằm
yên trên võng. Còn họ thì dường như vẫn tiếp tục câu chuyện gì đó mà tôi đoán
là có vẻ hào hứng đang bỏ dở. Thỉnh thoảng tôi mới nghe ba tiếng “trời đất ơi”
đệm vào giữa câu chuyện bằng tiếng Miên mà tôi nhận ra được ngay là giọng nói của
Thạch T.
Trong số những kháng chiến quân Khmer Krom
(người Việt gốc Miên) mà tôi gặp nơi đây, tôi gần gũi với anh ta nhất. Thạch T.
cởi mở và vui tính. Cách đây hơn một tuần khi còn ở căn cứ trong đất Thái, có
hôm tôi đã thức gần đến sáng để nghe anh kể chuyện đi tu, đi lính, “những chuyện
tình không may”, và cuộc đời lưu lạc của anh. Dù giọng nói của Thạch T. có
“accent”, tiếng Việt anh vô cùng thông thạo.
Tôi tự hỏi không hiểu sao hôm nay anh lại
nói tiếng Miên và những người ngồi xung quanh anh là ai. Lặng lẽ, tôi tuột người
xuống võng đi đến bên họ tìm một chỗ ngồi. Thấy bóng dáng tôi, Thạch T. nói như
reo:
– Em tưởng anh mệt qúa nên ngủ luôn rồi chớ.
Tôi gật đầu chào mọi người, rút bao thuốc
lá ra mời họ hút, và nói vu vơ:
– Muỗi quá há!
Rõ ràng là không ai quan tâm đến chuyện “vu
vơ” đó. Mọi cặp mắt đều dán chặt vào bao thuốc lá Winston đang chuyền qua tay từng
người. Thạch T. chỉ vào tôi, và nói với mọi người như một lời giới thiệu. Mắt họ
cùng lúc đều mở tròn xoe, kinh ngạc. Tôi nhìn Thạch T. dò hỏi. Anh cười thích
thú nói:
– Em nói anh từ Mỹ tới đây.
Giọng Thạch T. hãnh diện như thể anh vừa tuyên
bố với một đám đông hiếu kỳ rằng tôi là bạn thân của anh, và tôi vừa đến từ… một
hành tinh khác! Sau đó, anh ân cần giới thiệu từng người:
– Thằng này là thằng cháu. Nó đi bên ông
Sonn San. Em mới gặp lại nó chiều nay thôi.
– Chào em.
Người cháu của Thạch T. lắc đầu cười bẽn lẽn
khiến anh lại vội vàng giải thích:
– Nó đẻ bên Miên mà, không biết nói tiếng
Việt đâu. Má nó mới biết. Còn mấy đứa này là bạn nó. Ở chung một chỗ Siemriep với
nhau hết. Thằng này thì đi lính cho Heng Samrin, mới đào ngũ thức thì.
Người thứ hai vừa được giới thiệu nhìn tôi
với đôi mắt hơi nghi ngại. Anh nghiêm trang hỏi Thạch T. có phải tôi làm việc
cho CIA không ? Tôi lắc đầu cười khổ, trong lúc Thạch T. vẫn vui vẻ liếng thoắng
giới thiệu tiếp:
– Còn thằng này thì ở bên Khmer đỏ. Cũng
đào ngũ luôn.
Tôi suýt nhẩy nhổm người lên như kẻ bất ngờ
bị đạp đinh. Cuốn phim “The Killing Field” bỗng quay lại thật lẹ trong đầu.
Hình ảnh bộ đội Khmer Rouge áo quần đen bó sát, ống quần tay áo xắn cao, chân
đi dép râu, khăn rằn quấn kín đầu, mặt đằng đằng sát khí, tay lăm lăm AK 47, sẵn
sàng chỉa súng vào mặt bất cứ ai và…bóp cò cái bộp!
Tôi mở mắt thật lớn nhìn, thoáng một chút
ngỡ ngàng vì khuôn mặt chất phác và hồn nhiên của người đối diện. Cùng lúc, em
nhìn lại tôi với nụ cười thật hiền lành và rất ngây thơ.
Cuộn phim trong đầu tôi chợt tắt. Qua nụ cười
của em, tôi chỉ thấy là sao da em đen quá mà răng em trắng quá, thế thôi. Em
còn quá trẻ để có thể tham dự vào thảm kịch tàn sát tập thể xẩy ra trên quê
hương mình đã hơn mười năm trước. Ân hận vì thành kiến của mình, tôi vội xiết
chặt lấy tay em. Tôi muốn “âm thầm” gửi đến em một lời xin lỗi.
Chúng ta đang sống trong một thế giới mà
thiên hạ sẵn sàng dán nhãn hiệu lên trán của nhau. Thực sự những người đang ngồi
trước mặt tôi đâu có dính dáng, can dự gì đến quyền lợi của đảng phái này hay lực
lượng nọ ở Cao Miên đâu. Tự nhiên người ta chia phe, trưng bảng hiệu, may cờ, vẽ
vòng…rồi bắt ép các em phải đứng vào phe này hay phe nọ để cầm súng giết nhau.
Tình trạng ở quê hương tôi cũng chả khác
gì. Ngồi cạnh tôi đêm nay là Bằng, là Thu, là Hoàng Hải, là Quốc…những người trẻ
Việt Nam mà tôi đã quen nên Thạch T. không cần giới thiệu. Chỉ mới cách đây một
hoặc hai năm thôi các em đều còn có tên gọi là bộ đội Việt Nam, một đạo quân có
tiếng là hung hãn và ngu xuẩn nhất của thế kỷ này.
Và mới chỉ cách đây chừng hai tuần thôi,
tôi còn nghĩ đến các em với ít nhiều thành kiến. Tôi quên bẵng đi một điều giản
dị là các em đâu có quyền lựa chọn “không” là bộ đội.
Chợt nhớ ra một điều quan trọng khác, tôi vội
hỏi trống không:
– Ở đây có ai đi lính cho ông Hoàng
Sihanouk không ?
– Không.
Vậy chỉ thiếu có một nhân vật nữa thôi là
đêm nay tôi đã gặp đủ tất cả “đại diện” của những phe đang lâm chiến ở Cam bốt
rồi: Khmer Ðỏ, Heng Samrin, Son Sann, và Sihanouk. Tất nhiên là tôi muốn nghe
chuyện của họ. Qua sự thông dịch của Thạch T., tôi hỏi người bạn nhỏ bỏ về từ
phía Heng Samrin trước:
– Em ở với Hengg Samrin bao lâu rồi ?
– Gần ba năm, từ hồi 1985 lận.
– Sao bỏ đi ?
– Người Cam bốt không thích ở với Heng
Samrin đâu. Nó là “tay sai” của Việt Nam mà.
– Còn em, sao không ở với Pol Pot và Ieng
Sari nữa ?
– Cực lắm, chịu không nổi.
– Rồi hai em có tínnh ở lại đây đầu quân
bên Son Sann không ?
– Không, bên Son Sann không có mạnh đâu. Ở
với ổng cũng khó sống lắm. Chắc tụi tui rủ thằng này (chỉ người cháu Thạch T.
thuộc lực lượng Son Sann) đi vô Site II tị nạn luôn.
– Mấy em tính đi Mỹ hả ?
– Nghe nói không cho đi Mỹ nữa đâu. Không
được đi nước nào hết. Nó nhốt luôn mà.
– Vậy vô đó làm chi ?
– Chớ ở ngoài này dễ chết quá mà không có
ăn nữa.
– Mấy em có biết là Việt Cộng đang rút quân
không ?
– Biết chớ nhưng ăn thua gì. Nó còn cả đống
mà.
– Nếu không có bộ đội Việt Cộng thì lính
Son Sann và lính Sihanouk đánh được Heng Samrin không ?
– Làm sao biết được nhưng lính Son Sann và
Sihanouk cũng không có thuận nhau đâu.
– Lính Heng Samrin đánh giặc giỏi không ?
– Không giỏi đâu. Tụi nó nhờ có Việt Cộng mới
mạnh thôi.
– Sao Khmer Ðỏ lại đánh giặc giỏi như vậy ?
– Cũng không giỏi đâu. Tụi nó nhờ có nhiều
súng đạn thôi.
– Nếu bây giờ; được tự do lựa chọn thì mấy
em làm gì ?
– Tụi tui trở về Biển Hồ đánh cá nuôi mẹ,
nuôi cha.
– Lấy vợ nữa chớ ?
– Cái đó phải có cha mẹ đi nói con gái nó mới
chịu.
– Còn không về được thì sao ?
– Cũng chưa biết tính sao nữa ?
Tôi cố nén một tiếng thở dài và không dưng
mà thấy mắt mình cay.
Ngọn nến tàn dần. Ánh lửa nhỏ nhoi đột
nhiên hóa màu đỏ sậm, rồi biến thành lập lòe xanh lét khiến khuôn mặt mọi người
trông đều có vẻ ma quái. Tôi nghe tiếng Quốc nhắc Hoàng Hải lục ba lô tìm nến,
rồi tiếng nói ngái ngủ của một anh cán bộ:
– Thôi ngủ đi mấy ông. Ai gác thì lo canh
gác đàng hoàng, còn lại thì ngủ đi. Mai đi “hóc” lắm chứ không phải chơi đâu.
Ngọn nến tắt hẳn. Ðêm đen thui. Cùng lúc là
tiếng đại pháo ầm ì ở xa xa. Trong bóng tối, em nhỏ về từ phía Khmer Ðỏ chợt nắm
nhẹ lấy tay tôi và nói một điều gì đó nghe rất ân cần. Thạch T. cười nhỏ dịch lại:
– Nó biểu anh đừng có sợ. Pháo bắn ở xa lắm.
Nếu nói được ngôn ngữ của em, có lẽ tôi sẽ
trả lời rằng “tôi không sợ gì hết, chỉ buồn thôi.” Lẫn trong tiếng pháo, tôi chợt
nghe tiếng gà gáy sáng. Chắc mới canh một. Còn lâu, lâu lắm trời mới sáng, và
không có gì hứa hẹn là ngày mai cuộc đời sẽ sáng sủa và dễ thở hơn cho bất cứ
ai nơi vùng đất bất hạnh này.
Tưởng Năng Tiến – 1989