Trong phim Forbidden Dream (2019), được các nhà làm phim ghi
rõ là kể lại từ câu chuyện lịch sử có thật, đã mô tả triều đại Joseon của
Đại Hàn xoay sở khổ nhục ra sao, để phát triển các ngành khoa học trước sự theo
dõi của nhà Minh (Trung Hoa). Câu chuyện xoay quanh chi tiết vua tôi của Cao Ly
ngày ấy (thế kỷ 15) bí mật cố gắng tìm ra múi giờ riêng của quốc gia, không muốn
bị ép buộc sống theo giờ quy định tập quyền của phương Bắc. Những nỗ lực đầu
tiên ấy, bị coi là phản nghịch, sách vở thiên văn bị đốt bỏ, các nhà khoa học bị
luận tội, các trụ định hướng sao trên trời bị kéo sập trong sự giám sát của sứ
giả Trung Hoa.
Cũng cùng thời gian ấy, tại Việt Nam, cuộc hủy diệt văn hóa thư tịch của người Việt cũng bị nhà Minh áp đặt lên nhà Lê. Theo Đại Việt sử ký, năm Vĩnh Lạc thứ 16 thời Minh (1418), vua nhà Minh nhiều lần chính thức cử học sĩ sang An Nam để vừa tịch thu, vừa hủy diệt, mục đích là không để người Việt phát triển văn hóa riêng, ghìm chặt việc thiếu ý thức tự chủ để không thể lớn mạnh. Căn cứ vào các chiếu dụ từ năm Vĩnh Lạc thứ 4 đến thứ 5 được chép trong Việt kiệu thư thì có khá nhiều lần đề cập đến việc hủy diệt văn hóa phương Nam, trong đó có một đạo sắc cho Trương Phụ đề ngày 21 tháng 5 năm Vĩnh Lạc thứ 5: “Trước đây (trẫm) từng nhiều lần chỉ dụ cho các khanh rằng phàm là văn tự sách vở của An Nam, từ những loại sách học vỡ lòng quê mùa vụn vặt như Thượng đại quan nhân, Khâu Ất Kỉ cho đến các loại bia khắc do họ tự lập hễ trông thấy là phá huỷ ngay lập tức, không được để lại. Nay trẫm nghe nói trong quân khi thu được văn tự sách vở đã không ra lệnh cho quân lính thiêu hủy ngay lập tức, mà để lại đọc qua sau đó mới đốt. Quân lính nhiều người không biết chữ, nếu duy trì lệnh đó tất sẽ để lại nhiều thiếu sót. Nay các ngươi phải nên thực thi theo sắc trước, ra lệnh trong quân hễ gặp bất cứ vật gì có văn tự thì lập tức thiêu huỷ ngay, không được lưu lại”. (Tạp chí Văn hiến số 2, năm 2003)
Đọc lại lịch sử xưa, đối chiếu, mới thấy Trung Hoa ngàn năm
trước và hiện tại không có gì khác biệt, mặc dù vỏ bọc lúc là phong kiến, lúc
là cộng sản, nhưng căn cơ vẫn là độc tài và mê cuồng bá quyền, sẵn sàng chà đạp
bất kỳ ai ngăn cản tham vọng của họ.
Chính sách viễn giao cận công của Trung Hoa, có từ năm 230
trước Công nguyên, được nhà Tần áp dụng, cho đến nay vẫn là một trong những mạch
chính của nhà nước Trung Hoa cộng sản, chỉ có khác là sự linh hoạt uyển chuyển
hơn, lúc đánh, lúc đàm, lúc đấm, lúc xoa. Chính vì sự giảo hoạt vậy, Trung Hoa
không thể có bạn. Họ chỉ có giả làm bạn và thâu tóm, để biến bạn thành thủ hạ,
tay sai hoặc để thao túng.
Bạn hay thù chỉ như trở bàn tay. Đó là lý do năm 1979, ngày
17-2, Bắc Kinh huy động một lực lượng lớn quân, hơn cả tổng số quân đồng minh
tương trợ của Việt Nam Cộng Hòa, để tấn công các tỉnh phía Bắc Việt Nam, tàn
phá, đốt, giết… Hình ảnh của những cuộc xâm lược từ ngàn năm trước hiện lại mồn
một. Tên gọi của cuộc chiến huynh đệ cộng sản tương tàn đó, được Đặng Tiểu
Bình, nhà lãnh đạo tối cao của Trung Quốc khẳng định “dạy cho Việt Nam một bài
học”.
Bài học đó là gì? Là Hà Nội sẽ bị tấn công tàn khốc, nhưng
không hề có được sự can thiệp nào của đàn anh cộng sản Liên Xô. Khó chịu vì đàn
em Khmer bị Việt Nam đánh đuổi, và khó chịu Việt Nam có vẻ nghiêng về Liên Xô
hơn trong thời điểm đó. Và dù tất cả đều là những người bạn của mặt trận vô sản,
nhưng không cần làm bạn nữa thì Bắc Kinh sẽ ra tay tức thì.
Nhưng câu nói “dạy cho Việt Nam một bài học” quả thật sự đau
đớn, vì hai đảng cộng sản Trung Quốc và Việt Nam lại dùng đất nước và con người
Việt Nam làm nơi để diệu võ dương oai với nhau, chứ không hề có máu xương người
già, em bé, thanh niên Việt Nam nào liên quan đến cái bài học xung đột tình
thân anh em cộng sản ấy cả.
Lịch sử đã qua, không chỉ để nhớ, mà còn để học biết đủ về
nó. Ngày 17/2 hàng năm, người Việt vẫn nhắc nhau về ký ức đau thương và kinh
hoàng, gây ra bởi một đế quốc hung tàn nằm cạnh đường biên giới. Nhưng hôm nay,
lịch sử còn là lý do để mọi người nhìn kỹ hơn những gì đang đến, chuẩn bị cho
những thảm kịch đang đến.
Những xung đột mới, có thể không đến từ đất liền, mà từ biển,
đặc biệt từ ngày 1/2/2021, khi Luật Hải Cảnh của Trung Quốc có hiệu lực. Mơ hồ
và bao trùm, luật này có 84 điều và 11 chương, cho phép các tàu hải cảnh Trung
Quốc có quyền bắn, truy đuổi, bắt giữ… tất cả những tàu thuyền bị coi là vi phạm
phía trong và trên vùng biển nằm trong quyền tài phán của nước Cộng Hòa Nhân
Dân Trung Hoa. Nhưng cụ thể các nơi như vậy thì không được liệt kê. Hay nói
cách khác, Bắc Kinh đang hợp pháp hóa chủ quyền đường chín đoạn của họ bằng vũ
lực.
Cách nói mơ hồ này cũng đang gán cho việc cảnh sát biển
Trung Quốc có quyền hạn kiểm soát cả ADIZ (vùng nhận dạng phòng không trên biển).
Hơn nữa điều 12 của luật này còn tự cho phép các tàu hải cảnh có thể kiểm soát
và ngăn chận các vụ đánh bắt, thu hoạch hải sản. Đây quả là cơn ác mộng của ngư
dân Việt Nam, vì từ suốt nhiều thập niên qua, số tàu bị đâm, bị bắt và người chết
vì các lực lượng từ nước Trung Quốc anh em trên biển Đông, dẫn đầu vẫn là ngư
dân Việt.
Mọi thứ trong tương lai thật khó đoán, khi hai đảng cộng sản
vẫn được gọi là hữu nghị bền chặt, nhưng có nhiều dấu hiệu rạn nứt gần đây –
theo giới bình luận thời sự. Vẫn không biết được liệu có bài học nào lại được Bắc
Kinh tung ra trên biển để dạy dỗ Hà Nội trong thời gian tới hay không?
Mà quả thật, không thể đoán, hay hiểu nổi, khi cuộc chiến
1979 kết thúc, sách giáo khoa Trung Quốc dạy rằng họ đã chiến thắng. Văn
chương, kịch nghệ… của Trung Quốc được nhắc đến những chuyện này, nhưng ở Việt
Nam, nơi thật sự đã đẩy lùi được cuộc xâm lược, thì chỉ có chút ít thông tin
nơi sách giáo khoa, âm nhạc, hội họa… đề cập đến cuộc chiến tranh chống xâm lược
của người dân Việt Nam, luôn bị cắt gọt kỹ lưỡng hay từ chối. Đến nay thì gần
như xóa trắng.
Đặng Tiểu Bình, người chịu trách nhiệm hai cuộc xâm lăng đẫm
máu 1979 và 1988 (Gạc Ma) thì được chính thức dịch sách, ca ngợi “Một trí tuệ
siêu việt”, và lại còn tái bản. Còn tác phẩm Gạc Ma, Vòng tròn bất tử, nói về đảo
bị cướp, về những người lính Việt Nam chết tức tưởi, thi hài không mang được về
quê nhà, thì bị cắt, đình trệ, hơn mười năm chờ đợi rồi được phát hành, nhưng
thu hồi ngay sau đó.
Mới đây, trả lời tờ Korea Joongang Daily (20-12-2019), nói về
việc tham gia thực hiện cuốn phim Forbidden Dream, diễn viên Choi Min-sik nói rằng
với nền lịch sử 500 năm được ghi chép của nước Đại Hàn xưa, ông khao khát mình
được thể hiện những câu chuyện, những gương mặt của quá khứ cho khán giả hôm
nay. Đạo diễn Hur Jin-ho cũng có lần nói trên Yonhap News Angency rằng ông bước
qua những đề tài thương mại mà muốn nối dài câu chuyện lịch sử, vì nghĩ rằng thế
hệ mới cần có chúng hơn là ông cần tiền.
Chạnh lòng tự nghĩ. Có lẽ người Việt Nam không thiếu những
người khao khát được sống, hành động và nối dài sự thật lịch sử, muốn không để
cho máu xương cha ông bị đau tủi ở chốn vô danh. Nhưng điều đơn giản đó, không
chỉ có lòng yêu nước là có thể làm được, hôm nay.
Tuấn Khanh