NÚI CÔ TIÊN
Anh nằm xuống gối đầu lên ngọn sóng.
Tay buông xuôi rơi mất một thiên đường.
Vầng trăng buồn u uẩn mịt mờ sương.
Đêm thiên thu thở dài sườn sượt.
Em nằm đó sương mù che mắt ướt.
Nghe sao khuya vỡ vụn trong lòng.
Đêm từng đêm tương tư thầm lặng.
Lệ âm thầm rơi mãi có thành sông...
Em mãi nằm ngàn năm tóc xoã.
Gối mây trời trắng xoá... Tóc còn xanh?
Anh hãy đến đêm khuya tròn mộng mị.
Giữa đường trăng ru em giấc mộng lành...
Nơi anh đứng ngày xưa giờ hoang phế.
Cỏ úa vàng đá núi khô khan.
Ngày nắng cháy đêm về nghe gió hú.
Trăng trôi ngang lả tả rụng ánh vàng....
Tiên không cánh hoá thân thành núi đá..
Mấy ngàn năm say đắm giấc cô miên.
Tình thiên thu... Giống đa tình mãi nhớ.
Đặt tên nàng ba chữ Núi Cô Tiên.
HÒN CHỒNG NGÀY ẤY
Ta nhớ Hòn Chồng xưa lắm lắm…
Triền dốc chênh vênh nhợn bước chân.
Khách du quỳ gối dò dẫm xuống.
Cây cỏ hoang vu đẹp tuyệt trần.
Đá ngồi, đá đứng, đá trước sau.
Đá chồng lên đá… Đá hôn nhau.
Đá nằm sóng soải đo triền nước.
Sóng bủa nghìn năm đá có đau?
Bọt nước bay bay sầu chín rục.
Hòn Chồng, Hòn Vợ lỡ câu thề.
Định mệnh đẩy đưa nơi mép nước.
Hoá đá nhìn nhau dạ ủ ê.
Tích xưa trời phạt chồng xa vợ.
Gang tấc gần nhau chẳng được nhau.
Hai đứa hai nơi tình tuyệt vọng.
Có muốn chiều nhau cũng chịu sầu.
Bàn tay năm ngón sâu vào đá.
Người khổng lồ xưa nay ở đâu?
Đang cơn u uất tình ngang trái.
Hốt đá quăng xa vạn kỷ sầu.
Đâu vẻ hoang vu ngày xưa nữa.
Hòn Chồng bê tông hoá mất rồi.
Bậc thang lạnh lẽo thay triền dốc.
Nhà dọc, nhà ngang kín dảy đồi.
Khách xưa hờ hững tìm phế tích.
Du khách hồn nhiên nắc nẻ cười.
Mấy ai còn nhớ thời hoang dại
Hòn Chồng, Hòn Vợ thuở xa xôi.
Bùi Nguyên Phong