23 March 2021

THƠ LÊ VĂN TRUNG - Lê Văn Trung

RONG CHƠI


Long lanh đi nhé hạt sương

Chiều tan sớm đọng vô-thường có-không

Tỏa hương đi nhé nụ hồng

Đông tàn xuân nở tồn vong đạo trời

Rong chơi đi nhé mây ơi

Trùng khơi sóng vổ lưng đồi gió reo

Nở vào nhau đóa vô ưu

Ta về ngồi giữa lưng đồi chờ trăng.

 

VỀ TÌM LẠI TÔI


Tôi về tìm lại tôi ngày cũ,

Quán vắng, tôi ngồi thương nhớ tôi

Tóc chiều như gió bay trong nắng

Có phải mùa xanh tôi chớm phai!


Tôi về cúi nhặt niềm quên lãng,

Chiếc lá hoàng hôn chưa kịp vàng.

Viết tiếp bài thơ còn dang dở,

Trang đời chìm nổi cõi trăm năm.


Tôi về khánh tận cả niềm tin.

Buốt lạnh lòng nhau nỗi chiếu chăn.

Tôi đắp đời tôi rơm cỏ mục.

Lạc loài ngay giữa cõi nhân gian.


Tôi về tìm lại tôi, chợt thấy:

Nấm mộ ai đề tên: TUỔI THƠ

Hình như tôi lạc tôi từ đấy.

Những ước mơ tàn theo giấc mơ.

 

XUÂN MUỘN


Em bỏ lại bên đường

Nhành hoa tôi nở muộn

Hấp hối một mùi hương

Nương theo tà áo mỏng


Mùa xuân tôi đi qua

Tình xanh còn biếc nụ

Nắng vàng ươm trong mây

Hương vàng bay theo gió


Em bỏ lại bên đường

Giọt sương tôi lấp lánh

Đôi mắt nhuộm hoàng hôn

Sao chiều tôi đăm đắm


Em bỏ lại bên đường

Tôi ngồi thương nhớ tôi

Tôi nhìn tôi nở muộn

Hương còn vương bên trời

 

CÒN ĐÂU TIẾNG PHÁO GIAO THỪA

Chiều ba mươi tết con về muộn

Lòng chẳng nhang trầm, lạnh cuối đông

Con thắp câu thơ thay ngọn nến

Con rót tình thơ làm rượu nồng

Cha mẹ sinh con

Trời sinh phận

Đời không xuôi chảy như dòng sông

Con đứng bên này bờ lịch sử

Nhìn bên kia nước chảy ngược dòng

Cuộc trăm năm áo rách bạc màu

Lớp chìm lớp nổi những bể dâu

Ai ngồi khâu lại từng trang sử

Xin nhớ đừng quên những ngục tù

Chiều ba mươi tết?

Thôi đành vậy!

Dẫu có về?

Hay không?

Thế thôi!

Con đốt lòng con không thể nổ

Tiếng pháo mừng xuân đã tắt rồi.

Lê Văn Trung