Sau khi Anh ấy mất đi, Chị lo don dẹp lại tất cả những vật dụng
đồ dùng của chồng, xem thứ nào để lại thứ nào bỏ đi. Trước đây, không bao giờ
chị dám sờ tay động chạm vào những thứ đồ vật ấy, Anh nói "Đừng
xáo trộn thứ tự của anh".
Chị biết, chồng mình là một người sống nghiêm túc, cẩn thận,
đôi lúc trầm mặc và lạnh lùng. Chị yêu quý Anh đến mức làm cho các bà bạn phải
ghen tức vì lòng tuyệt đối ấy. Họ ghen tức vì thấy Chị có một người chồng tốt
và gương mẫu đến vậy. Giờ đây, sau khi chết, thể xác hình hài của Anh trở thành
tro bụi phể thải và vất bỏ, dù có linh hồn hay không có. Chị ngậm ngùi, tuy
nhiên chỉ riêng một thứ không bao giờ phế thải vất bỏ, đó là lòng yêu kính ngưỡng
mộ của Chị với Anh. Chị cho rằng chính Anh là nguồn sống làm cho đời Chị trở nên
có giá trị hơn, tình thần và vật chất. Khi động chạm vào những kỷ vật của chồng,
Chị tưởng như anh đang sống lại . Chiếc iphone của Anh, chiếc máy vi tính cũng
còn đó, dù chúng đã bị xóa hết tất cả dữ liệu bên trong. Có lúc Chị muốn nhờ
con tái tạo những dòng điện thư giữa chồng và bạn hữu để cảm giác cha vẫn
còn sống với mẹ. Nhưng đứa con gạt đi, chết là hết rồi.
Chết là hết, như câu nói của người bạn trai cũ, thỉnh thoảng gọi thăm sức khỏe chị, sợ Chị cứ sống mãi với hình bóng xưa, mà quên đi thực tại.
Chị không muốn nghĩ như vậy, nhớ Anh trong
tâm tưởng, đó là lúc Chị cảm thấy mình không lẻ loi. Chị dọn dẹp một vài thứ, đọc
lại vài trang sách, vài bức thư cũ mà anh từng đọc. Một bao thư cũ kỹ gấp
nhiều tờ giấy bên trong . Chị ơ hờ mở ra, bức thư của một người đàn bà nào đó gửi
cho chồng chị. Rất đỗi ngạc nhiên, búc thư với lời viết quá thân thiết, còn hơn
thế nữa, bức thư kể lại đôi điều.
"Em nhớ anh, em nhớ lần gặp nhau sau này. Em không
bao giờ quên được hơi ấm nồng nàn khi anh ôm em. Anh ôm em với cả một thể xác đậm
đà yêu thương,
anh mời gọi em bằng những cái hôn ngọt ngào, mơn trớn trái tim em để em
có thể hiến dâng toàn vẹn ân ái cho anh, cho riêng một mình anh thôi ...
Chị hoa mắt, ngộp thở, và đọc tiếp ... Em biết anh không được
hạnh phúc với chị ấy, thứ vui thú mà em cho rằng rất cần thiết cho anh, cho mỗi
một người đàn ông, điều này anh từng nói với em khi gần gũi nhau. Chị xinh đẹp
và sang trọng, nhưng đó chưa phải là điều cho anh thấy mình viên mãn. Đó
chỉ là thứ vỏ bọc đắp lên cho xã hội nhìn ngắm. Một người đàn ông như anh có đầy
đủ điều kiện để cho người khác quý nể tôn trọng, anh không cần sự bồi đắp của
chị. Chị không hiểu được thứ anh đang cần, điều anh đang thiếu. Em là người đem
lại thứ ấy cho anh, đó là lời anh đã từng nói thật lòng anh, em nhớ mãi câu nói
đó, khi chúng ta trao nhau. Anh không có lỗi gì khi đến với em. Chị vợ anh mới
có lỗi. Em chỉ là một người đàn bà giản dị sống thực với đời thực, biết và hiểu
người đàn ông mình yêu, thích gì muốn gì. Anh gặp em và em đáp ứng được cái nhu
cầu ẩn giấu trong anh chưa bao giờ bộc lộ bên ngoài. Khi gần em, anh là một người
đàn ông hoàn toàn tự do không bị ràng buộc bất cứ điều gì, những giây phút ấy
thật đáng quý biết bao."
Điều làm Chi đau đớn hơn cả, chính vì Anh không còn sống để
Chị có thể tra vấn. Chết rồi mà vẫn còn năng lực chém Chị một nhát dao mạnh, cả
người chị như ứa máu. Từng dòng máu tươi nồng đang tuôn ra từ trái tim một cơ
thể đàn bà yếu đuối. Trái tim ấy đã từng nuôi dưỡng sinh lực yêu thương. Đã từng
nghĩ rằng không ai có thể thay thế Anh, trước và sau. Tượng đài ấy nay bỗng
dưng đổ ập xuống vỡ vụn từng mảnh nhỏ dưới chân Chị. Cơn ghen giận bùng lên, Chị
muốn trả thù. Chị muốn đập tan tành và lôi xác Anh từ nấm mồ chôn, cho dù Anh
chỉ còn là bộ xương thối rữa. Quên rằng Chị đã hỏa táng Anh trong lò thiêu xác
với nhiệt độ trên 1000 °C. Phạm nhân ấy nay đã chết, trở thành vô tội, dù
Chị có là công tố viên, cũng vô ích. Chết là xóa tan một bản án. Chị thẫn thờ
nhớ lại mình, không phải người khác. Có lẽ chính Anh đã trở thành người đàn ông
khác, rất xa lạ với mình mà mình không hề hay biết. Chị nhớ lại ngày Anh mất
trong bệnh viện, Anh im lìm không nói năng chi, chỉ thở ra vài hơi mệt nhọc rồi
nhắm mắt. Thế mà trong trí tưởng của Chị, Anh sẽ cầm lấy tay Chị nói như thế
này : "Thôi em ở lại, sống với nhau lâu nay, nếu có chi không vừa lòng,
em hãy bỏ qua tha thứ cho anh ". Nếu Chị được nghe anh nói như vậy, sẽ
bỏ qua hết, dù cho Anh để lại thêm những lá tình thư người khác nữa, hoặc Anh
có đứa con rơi con rớt nào đó chưa được khai báo. Anh chẳng nói được một lời
giã từ hay đẹp dịu dàng cho em, người ở lại. Phải chăng những lời hay đẹp chỉ
có thể nghe qua phim ảnh, hay đọc trong tiểu thuyết, đời thực không hề có. Chị
thấy vị chua, vị đắng trào lên cổ họng.
Vậy mà trong bức thư kia, Anh tỏ ra nồng ấm và dịu dàng biết
bao với người không phải là vợ mình. Bỗng Chị nhận ra cái ngu ngơ của mình, vừa
ngu lại vừa khoái lãng mạn. Nhớ lại, lúc mới quen nhau, lúc mới hẹn hò thương
nhau, Anh từng nói "Anh thích cái ‘vẻ ngu ngơ’ của em. » Lúc
đó Chị tưởng thật, đàn ông thường thích cái vẻ ngây thơ không biết chi, cái vẻ
ngây thơ trong trắng còn rất toàn vẹn, chưa hề chia xẻ tình ái với ai. Nhưng
bây giờ Chị biết rồi. Có người đàn bà khác hiểu chuyện đời hơn Chị, không
ngu ngơ mà thu hút đàn ông, biết cách chiếm đoạt một người đàn ông sống nghiêm
túc mẫu mực. Nhớ khi Anh còn sống, luôn tỏ ra là một người can trường, can đảm
đương đầu với mọi khó khăn để giải quyết nhiều chuyện. Một con người có khả
năng lấp biển vá trời nếu như trời có rách toang, một con người luôn tự tin ở
chính mình. Tự tin nhưng lại cần sự hỗ trợ của người đàn bà khác trong vấn đề
tình ái. Tình dục hay tình yêu ? Sợi dây tơ đó đã quấn quýt lấy tâm hồn Anh từ
lúc nào ? "Từ khi nào anh lừa dối em ? " Chị hỏi thầm,
nhưng người chết không trả lời. Nếu còn sống, có thể Anh nói " Không,
Anh không lừa dối, nhưng đó là một nhu cầu của tình ái đàn ông, thích chinh phục
và chiếm hữu." Phải chăng tình ái là chiếc kính vạn hoa chiếu
vào trái tim, óng ánh muôn sắc màu cho lòng người đắm say.
Rồi Chị lại lẩn thẩn suy xét, nếu Chị không bắt gặp bức thư
đó, chẳng biết gì, Anh vẫn là người chồng thủy chung kiếp này cho tới kiếp
sau. Nhưng bức thư hiện ra dưới mắt, sự việc bị phơi bày, Anh bỗng dưng biến
thành một kẻ lừa dối xấu xa. Tốt hay không tốt, xấu hay không xấu tùy thuôc vào
chuyện biết hay không biết điều bí ẩn đó. Thật là huyễn hoặc. Chị nghĩ xa xôi về
một điều giản dị thường khi xảy ra, giữa đời sống gia đình chồng vợ vợ chồng.
Tuyệt vọng thẫn thờ với một sự thật phũ phàng. Ngày nào Chị cũng ra khỏi
nhà, đến công viên ngồi suốt buổi, suốt ngày. Nơi đây Chị thảnh thơi nhìn ngắm
trời xanh mây trắng, hít thở không khí trong lành của vườn cây hoa lá. Đám cỏ
non xanh mướt mềm mại, tàn lá bóng mát hiền hòa như ôm ấp và xoa dịu tâm hồn.
Thiên nhiên luôn sẵn sàng giang đôi cánh tay rộng lớn bao bọc che chở, và hòa
giải phiền muộn.
Trong khu vườn nhỏ, Chị mua nhiều chậu cây đem về nhà chăm
sóc từng mỗi sáng mai sớm, từng mỗi chiều xuống thấp. Thật thú vị biết bao,
chúng đã trổ từng nhánh hoa với sắc màu tươi thắm cho mỗi bình minh, khi mặt trời
vừa chiếu sáng loáng trên dòng sông xanh biếc phía trước. Tím hồng cam đỏ vàng
chen lẫn trong đám chồi lá xanh non, rộn ràng như cùng nhau lễ hội. Chị nhận ra
mỗi loài hoa có một linh hồn. Chúng có một ngôn ngữ riêng bày tỏ với tấm lòng
yêu thương vô hạn thủy chung. Chúng chưa hề làm Chị thất vọng. Mỗi mùa mỗi loại,
thay phiên nhau đem tới niềm vui sống từ đất và từ trời bao la. Ươm lên từ đất,
lớn lên theo ánh sáng mặt trời, đón lấy tinh túy của vũ trụ mà trao tặng người
đời. Và hơn thế nữa, chúng còn lan tỏa hương hoa của mình cho cuộc sống chung
quanh, vốn đượm mùi cay đắng. Rồi chen lẫn trong đám lá xanh, rộn ràng vang lên
tiếng chim ca hót trên vòm cây cao ngợi khen một ngày mới bắt đầu.
Chị hân hoan đem về nhà một chú chim màu vàng. Ngày đầu
Vàng Anh lo sợ chỗ ở mới, không biết tương lai ra sao, đứng một chỗ quan sát.
Ngày hôm sau, khi ánh nắng ban mai chiếu qua cửa, là lúc Vàng Anh cất tiếng hót
báo tin bắt đầu một ngày mới. Cả đám hoa ngoài kia đang ngái ngủ, cũng vội vàng
thức tỉnh, mở mắt, lay động theo gió, như chào mừng ngày vui với thành viên
xinh đẹp líu lo. Từ đó, Vàng Anh luôn ríu rít hót ca mỗi khi Chị tỉnh giấc, và
ngủ yên khi Chị tắt đèn chìm vào giấc ngủ say. Đúng là một người bạn thân yêu đồng
cảm với niềm vui nỗi buồn, tuy Vàng Anh không nói được tiếng người, nhưng
chừng như nó hiểu Chị. Bởi vì mỗi khi Chị nói chuyện với bạn hữu qua điện thoại,
nó cũng ríu rít góp chuyện như một người thứ ba đang có mặt. Vàng Anh là một
loài chim thích nghe tiếng người.
Mỗi ngày Chị mở lồng chim cho Vàng Anh bay ra khắp phòng để
thư giãn đôi cánh, lần đó, quên không đóng cửa sổ. Nó bay sang đậu trên cánh cửa
đang mở rộng, Vàng Anh do dự ngập ngừng nhìn quanh quẩn, hình như nó nghĩ ngợi.
Chị chăm chú hồi hộp theo dõi, chắc chắn nó sẽ bay ra ngoài bầu trời xanh tự do
bên ngoài. Nhưng, nó bỗng dưng bay trở lại cái lồng chim xinh xắn của mình,
trèo vào trong và cất tiếng hót. Có lẽ Vàng Anh suy nghĩ đây là nơi chốn an
toàn nhất cho đời mình, không lo sợ mưa nắng bão tố hay sấm sét. Chị cảm động lấy
ít hạt thức ăn đưa vào lồng, nó sà xuống mổ từng hạt nhỏ trong lòng bàn tay. Chị
nhận lấy hơi ấm tỏa ra từ thấm thân nhỏ bé mềm mại, len vào mạch máu trái tim
mình. Vàng Anh không bỏ Chị, toàn vẹn thủy chung. Chị muốn bật khóc vì cảm xúc.
Cả hai cần có nhau.
Chị đã tạo ra một thế giới riêng của mình, tự chủ tự tin và
an toàn. Đời thực giữa người với người sao huyễn hoăc quá, từ nghi hoặc
này tới mơ hồ khác.
Chuông điện thoại reo lên từng hồi, Vàng Anh nghe thấy trước
tiên, nhanh chóng gọi Chị đang cho cây Dạ Quỳnh uống nước " nhanh
lên nhanh lên". Chị bắt máy, tiếng người trai bạn cũ, giọng ngọt
ngào hỏi thăm sức khỏe, và rồi đề nghị đi du lịch cùng nhau một chuyến về vùng
Địa Trung Hải nắng ấm. Chị ngần ngại ậm ừ qua điện thoại. Người ngồi bên kia bờ
sông đang chăm chú nhìn chiếc phao chìm xuống là nhấc cần câu lên. Nếu cá đớp mồi,
mắc vào lưỡi câu, nó sẽ mãi mãi vĩnh biệt dòng nước trong xanh mát rượi, nó
không còn tự do tung tăng bơi lội nhởn nhơ, nó sẽ giẫy chết trong chiếc rọ sắt.
Chị nghe Vàng Anh cất tiếng hót, tưởng chừng như có ý nhắn nhủ dặn dò "giải
thoát, giải thoát ". Chị quay nhìn nó và cúp máy. Chiếc phao vẫn nổi lềnh
bềnh trên mặt nước xanh.
Tháng Bảy /2022
Trần Thị Diệu Tâm