Tôi không nhớ năm nào nhưng trước 1975, khi bản nhạc Hàn Mặc
Tử của Trần Thiện Thanh đang phổ biến hết cỡ, một nhà trong xóm tôi ở Thị Nghè
ngày nào cũng mở oang oang như muốn có lòng tốt cho cả xóm được nghe ké. Tội
cho Hàn Mặc Tử, sáng sớm, khoảng 7 giờ mỗi ngày, đều bị đánh thức dậy đi bán
trăng. Có lẽ trăng khó bán nên rao bán cả ngày cũng chưa xong. Ngày hôm sau bán
tiếp. “Ai mua trăng tôi bán trăng cho / Trăng nằm im trên cành liễu đợi chờ
/ Ai mua trăng tôi bán trăng cho / Chẳng bán tình duyên ước hẹn hò”.
Tôi không phải là người thích nghe nhạc bolero nên cũng có lúc khó chịu. Nhưng biết nói sao, dân chúng mải mê với chuyện bán trăng, có kêu cảnh sát can thiệp về chuyện làm ồn ào cả xóm cũng không nỡ. Xóm giềng qua lại nhìn mặt nhau hàng ngày, ai nỡ cản chuyện bán buôn của ông nhà thơ Hàn Mặc Tử.
Nhạc bolero ngày đó quả đã lấn át tất cả các loại nhạc
khác. Với lời ca trữ tình bình dân, giản dị được viết trên những giai điệu chậm
buồn đều đều có pha âm hưởng dân ca, hát bằng giọng thứ quãng âm trung hoặc trầm,
nhạc bolero dễ nghe, dễ hiểu, dễ đi vào lòng người, chất chứa nỗi niềm của
lớp người bình dân trong xã hội. Hầu như mỗi người nghe đều tìm được niềm tâm sự
hoặc kỷ niệm của mình trong những bản nhạc này. Nhạc bolero có tại miền
đất phía Nam trong những năm từ 1955 tới 1975. Theo một tài liệu chưa thật
chính xác thì bài bolero đầu tiên của Việt Nam là bài “Duyên Quê” của nhạc
sĩ Hoàng Thi Thơ:“Em gái vườn quê /cuộc đời trong trắng/ Dầm mưa giãi nắng
mà em biết yêu trăng đẹp ngày rằm / Anh biết mặt em / một chiều bên thềm / Giọng
hò êm đềm và đôi mắt em long lánh sau rèm / Ai hát ngoài ao / chừng ngồi giặt
áo / Giọng hò êm quá mà anh ngỡ ai rót mật vào lòng / Anh cuốc vườn sau mặt trời
trên đầu / Ruộng vườn lên màu vì em ước mong đây đó chung lòng”. Nhưng nhạc
sĩ Vũ Đức Sao Biển, trong bài báo “Bài Bolero Đầu Tiên Trong Âm Nhạc Việt Nam”,
đã cho bài “Nắng Chiều” của Lê trọng Nguyễn, được sáng tác vào năm 1952, mới
đích thị là bản bolero đầu tiên của Việt Nam. Nhưng có người phản biện là
bài “Nắng Chiều” không phải là bolero mà là rumba-bolero! Tôi mù
tịt về nhạc nên chẳng dám có ý kiến.
Nhạc sĩ lão thành Tuấn Khanh, chủ nhân tiệm phở Hoa Soan rất
nổi tiếng hiện nay ở Nam Cali, nhớ lại: “Khi ở ngoài Bắc, trước năm 50, 51,
52, 53, 54 bắt đầu di cư vào miền Nam thì chưa có phong trào bolero, hiếm lắm,
tìm mãi mới có một bài. Vào đến miền Nam thì thấy bắt đầu từ những người ở Hải
Phòng, những nhạc sĩ như Trịnh Hưng, Hoài An, Phó Quốc Thăng, Phó Quốc Lân, rồi
Huyền Linh. Khi ở miền Bắc thì chưa nghe được tác phẩm Lam Phương. Ở Hà Nội thì
chỉ nghe đài Sài Gòn, chưa thấy bolero và chưa thấy tác giả Lam Phương.
Khi vào đến trong Nam thì những bản nhạc của Trúc Phương nổi lên.” Hai ca
khúc nổi tiếng khắp hang cùng ngõ hẻm tới các phòng trà, đại nhạc hội và ngay cả
ở các vùng quê hẻo lánh là “Quán Nửa Khuya” của Tuấn Khanh và Hoài Linh
và “Nửa Đêm Ngoài Phố” của Trúc Phương.
Việc nhạc bolero phổ biến trong quần chúng bình dân
khiến lợi nhuận thu được của các tác giả rất dễ chịu. Nguồn thu lớn nhất là những
bản nhạc được in và bán ra dưới hình thức những tờ nhạc rời với giá ai cũng có
thể mua được, ai cũng có thể hát được. Các bản nhạc thành công được các nhà xuất
bản săn đón. Người ta có thể kể tới các nhà xuất bản: Tinh Hoa, Sóng Vàng, Khai
Sáng, 1001 Bài Hát, Thanh Hương, Nhạc Mới, Diên Hồng, quán nhạc Mỹ Hạnh....và
được phát hành tại các sạp dọc đường Lê Lợi, Công Lý với giá 7 đồng mỗi bản.
Tác giả được hưởng khoảng 50%.
Đời sống tinh thần của tầng lớp bình dân phong phú hẳn lên.
Túi tiền của các nhạc sĩ sáng tác nhạc bolero cũng rủng rỉnh hẳn lên. Một
Tuấn Khanh khác, nhạc sĩ Tuấn Khanh “trẻ”, hiện sống ở Việt Nam, cho biết là thời
đó các nhạc sĩ Hàn Châu, Đài Phương Trang, Mặc Thế Nhân đã thu vào những khoản
tiền như mơ. Các ca sĩ, nhạc công thu âm cho các chương trình của đài phát
thanh, và sau này cho đài truyền hình cũng ăn theo một cách sung túc. Nhạc sĩ
Tuấn Khanh nhớ lại: “Chẳng hạn như, lúc đó giá thu âm một bài hát ở đài phát
thanh là khoảng 500 đồng, dành cho nhạc công. Nhạc trưởng và ca sĩ thì vào khoảng
700 đồng/bài. Để dễ hình dung, đời sống vật chất lúc đó là khoảng 14 đồng/lít
xăng và một lượng vàng núi thì khoảng 15.000 đồng. Tuy vậy, khi thu cho các
hãng băng thì giá tiền cao hơn, ví dụ như danh ca số một thời đó là bà Thái Thanh,
thu một bài hát là 5.000 đồng. Giai đoạn đó, một chiếc Honda-dame 50cc nếu mua
ngay tại salon vào khoảng 25.000 - 28.000 đồng, còn nếu đặt mua bên Nhật
chở qua, nguyên thùng có thể lên đến 36.000 đồng. Nhưng chỉ cần có một bài hát
ăn khách thì chuyện mua một chiếc xe thời thượng như vậy rất dễ dàng. Huyền thoại
trong giới ca nhạc sĩ về thu nhập, phải kể đến con số thu được hơn 2 triệu đồng
cho một bài hát là “Nguyễn Thị Mộng Thường” (Trần Thiện Thanh), kế đến là “Chuyện
Tình Thiếu Nữ Tên Thi” (Hoàng Thi Thơ) với thu nhập 1,7 triệu đồng”.
Nhạc bolero còn được gọi là nhạc phổ thông, nhạc đại
chúng, nhạc mùi, nhạc quê hương hay nhạc sến, là loại nhạc làm ra tiền, hơn hẳn
loại nhạc thính phòng hay nhạc sang. Điều này làm ngơ ngác các nhạc sĩ viết nhạc
sang. Nhiều người đã đổi lối viết nhạc để có chút phần trong chiếc bánh hấp dẫn
này. Như nhạc sĩ Trường Sa với các bản “Chuyện Tình Người Đan Áo” và “Hành
Trang Giã Từ”, Hoàng Trọng với bài “Cánh Hoa Yêu”, Phạm Mạnh Cương với “Thế Rồi
Một Mùa Hè”, và ngay cả Phạm Duy với “Ngày Em Hai Mươi Tuổi” và “Anh Hỡi Anh Cứ
Về”. Biên giới giữa các nhạc sĩ sáng tác nhạc sang với nhạc sến phai mờ đi. Các
nhạc sĩ chuyên chú vào nhạc bolero cũng có vài bản nhạc khá “sang”. Như
Anh Bằng với “Nỗi Lòng Người Đi” và “Mất Nhau Mùa Đông”, Trần Thiện Thanh với
“Người Yêu Tôi Khóc” và “Chiều Trên Phá Tam Giang”, Lam Phương với “Cho Em Quên
Tuổi Ngọc” và “Chờ Người”, Nhật Ngân với “Một Mai Giã Từ Vũ Khí” và “Qua Cơn
Mê”.
Nhạc bolero nhịp nhàng, dễ hát, dễ nghe, rất gần gũi
với đa số quần chúng. Mỗi bản nhạc như một câu chuyện buồn vui, rất quen thuộc
với đời sống thường ngày của chúng ta. Nghe bolero là nhắc nhở tới những
kỷ niệm buồn vui của đời người. Tác giả Lê Phi Tân, trong bài “Bolero Chợ Nọ”,
kể lại: “Hồi sinh viên, có lần cùng anh bạn ở cùng phòng ký túc xá đại học đạp
xe về quê mình chơi.Trên đường từ Huế về làng, ghé vô cái quán cà phê chẹp chẹp
ở chợ Tây Thành nghỉ chân và từ chiếc loa của quán giọng ca da diết của Quang
Lê cất lên: “Đường xưa lối cũ, có bóng tre, bóng tre che thôn nghèo. Đường xưa
lối cũ có ánh trăng, ánh trăng soi đường đi. Đường xưa lối cũ có tiếng ca, tiếng
ca trên sông dài. Đường xưa lối cũ có tiếng tiêu, tiếng tiêu ru lòng ai”...Anh
bạn là người thành phố vỗ đùi cái bép: “Tau nghe bài ni nhiều rồi nhưng chỉ có
trong khung cảnh thôn dã như thế này nó mới thấm”. Tại sao lại chợ Nọ? Đây
là một ngôi chợ nổi tiếng của làng Dương Nỗ, ven Huế, thuộc Phú Vang. “Bolero
chợ Nọ” ý nói là thứ nhạc quê mùa. Nhưng nhiều khi cái quê mùa của bolero
cũng đánh động được tâm hồn của những người thành thị, những người có kiến thức.
Thích nhạc bolero nhưng họ mang mặc cảm, không dám cho bạn bè biết.
Tác giả Lý Hữu Phước, trong bài “Nhạc Sến Quê Hương”, diễn tả
tâm trạng đó: “Từ năm 1954 đến 1975, âm nhạc miền Nam rất phong phú và đa dạng,
gồm đủ thể loại: nhạc tiền chiến, nhạc “sến”, nhạc du ca, nhạc phản chiến, nhạc
trẻ, nhạc hùng ca tâm lý chiến, nhạc tình… Hồi xưa lúc còn đi học, chúng tôi
thường chê bài nhạc “sến”, cho là không có đẳng cấp (class)! Học sinh,
sinh viên thường thích nghe những bài ca của các nhạc sĩ tên tuổi và các loại
nhạc Tây phương bằng tiếng Anh hay tiếng Pháp… Đến nỗi, hồi học trung học tôi
thích mấy bài ca của nhạc sĩ Nhật Trường mà không dám công khai thú nhận vì
trong đám bạn có đứa cho rằng nhạc của “Kép Nhựt” (xin đừng đọc lái) là loại nhạc
demi-sến! Sau này lớn lên, tôi không thể phủ nhận được những giá trị, sự đa dạng
và tính sáng tạo của nhạc sĩ Nhật Trường Trần Thiện Thanh: ít nhứt những sáng
tác của ông liên quan đến bao kỷ niệm, những địa danh, chiến trận, giai đoạn lịch
sử mà thế hệ chúng tôi đã từng. Hồi xưa chúng thôi thường cho rằng các bạn
thích nghe nhạc sến, gọi các bạn ấy “cải lương” hay “sến nương”. Bây giờ nghe lại
những bài ca cũ mà nhớ về những chuyện thời xa xưa, những kỷ niệm cũ và cảm thấy
lòng xao xuyến và thấm thía được những giá trị của dòng nhạc boléro xưa
và từ nay tôi dùng danh từ “nhạc sến” một cách trang trọng”.
Tôi có thời gian thụ huấn ở quân trường Quang Trung. Quanh
tôi là những chàng trai còn rất trẻ vừa dấn thân vào đời lính. Họ có những tâm
tư riêng mà tôi không có. Bởi vì khi đó tôi đã trên ba chịch cái xuân xanh, chỉ
đi thụ huấn chín tuần rồi trở về nhiệm sở cũ làm việc lại. Thời gian ở quân trường
như một giai đoạn ngắn, xa rời công việc thường ngày rồi để lại trở về với đời
sống cũ. Trong những dịp đi ứng chiến ban đêm, những chàng trai vừa khoác chiến
y thường ngồi hát khe khẽ: “Bạn ơi, mai này ai hỏi đến tên tôi /thì xin hãy
đáp khoác chiến y rồi / Người thư sinh ấy đã xếp bút nghiên giã từ trường yêu với
bao nhiêu bạn hiền, có về là khi nước non vui bình yên”. Trong đêm tối, dù
không cùng tâm trạng đó, tôi vẫn buồn vô hạn, nước mắt rươm rướm. Bản nhạc “sến”
nhưng sao lúc đó đánh động vào lòng người đến như vậy. Chỉ sau ít tuần bộ đồ
lính sẽ được tôi trút bỏ nhưng với họ, bộ đồ này sẽ dính vào người họ trong một
thời gian dài cho tới khi, nếu may mắn sống còn, họ mới buông bỏ được. Ai bảo
nhạc sến, nhất là nhạc lính, không có giá trị của chúng.
Ông bạn Bùi Bảo Trúc cũng có tâm trạng như tôi. “Lời ca
lãng mạn, hơi bầy đặt, rẻ tiền nhưng tội nghiệp vô cùng. Tôi nhớ một tối lén đi
uống bia với người bạn tiễn chàng đi lính. Bài hát ấy được hát lên bởi một người
bạn bên những chai bia đầu tiên. Nội trong năm ấy, cả hai đều chết trận. Hai
năm sau, tôi đi học xa, mấy năm sau mới về. Tôi không nghe những bài hát ấy nữa.
Tôi nghe Beatles, rock, nhạc cổ điển Tây phương, nhạc đồng quê, nhạc dân ca Mỹ.
Những bài hát như thế phải có cả trăm bài cho đến nay vẫn còn được hát lên. Hát
để nhớ lại những bất hạnh của một thời tuổi trẻ. Những chuyện đáng lẽ phải quên
đi. Nhưng những chuyện đó cũng lại là một phần của đời sống chúng ta. Chúng ta
phải cám ơn những bài hát ấy mặc dù chúng bi thảm, đau đớn. Chúng vẫn nhắc
chúng ta về những thương tích không bao giờ lành trên cơ thể của mỗi người…
Nhưng ngày nay, còn đươc mấy người hát những bài hát ấy. Và nếu hát chúng lên
thì có được bao nhiêu người xúc động? Cám ơn những bài nhạc lính. Xin lỗi những
bài nhạc lính, những bài nhạc có một thời mà không ít người trong chúng ta đã
coi thường nó, cũng có thể đã khinh bỉ nó, coi nó là quê mùa, sến… trong khi
chúng hay biết là chừng nào. Tôi thành thật xin lỗi những bài nhạc lính, xin lỗi
các tác gỉả, những người hát chúng, một trăm ngàn lần. Mà vẫn thấy chưa đủ”.
Nhạc bolero là thứ nhạc viết cho sự buồn bã, cho những
chia ly dang dở. Hơi nhạc não nề, thê lương, nghẹn ngào, đau đớn, tiếc nuối. Nó
toát ra nỗi bất hạnh nhưng không hận đời, hận người. Những bản nhạc bolero
đầu tiên xuất hiện sau 1954 tại miền Nam không thê lương như những bản sau này,
khi chiến tranh càng lúc càng khốc liệt, số thanh niên phải rời ghế nhà trường,
khoác áo ka-ki, tham gia vào cuộc chiến ngày càng nhiều. Họ ra đi vì không thể
đứng ngoài cuộc chiến, dù mỗi cuộc ra đi đều mang một thảm cảnh riêng. Mẹ già,
vợ dại, con thơ bị bỏ lại. Nhưng vào tuổi vừa rời ghế nhà trường, họ thường bỏ
lại những mối tình với những nàng thiếu nữ ngây thơ trong trắng. Nỗi đau rời xa
bao giờ cũng là những chia ly rốt ráo. Ngày mai, biết ra sao!
Sau 1975, nhạc bolero vẫn sống với dân miền
Nam qua những ca sĩ hát rong tại các bến xe bến cảng. Dân miền Bắc cũng khoái
nhạc bolero. Tuấn Vũ và Hương Lan đã về hát tại nhà Hát Lớn Hà Nội vào tháng 8
năm 2010. Trong suốt nửa tháng trình diễn, khán giả rầm rập kéo tới tuy giá vé
cao ngất ngưởng, vé có chỗ ngồi tốt nhất lên tới 1 triệu 700 ngàn đồng mà vẫn hết
bay. Mới đây, tháng 6 năm 2022, Trường Vũ cũng đã về Việt Nam trình diễn nhạc
quê hương tại bốn thành phố: Sài Gòn, Hà Nội, Hải Phòng và Đà Lạt. Không biết họ
có hát nhạc lính không. Tôi nghĩ là không. Nhưng tôi nghĩ những người lính bên
nào cũng có những tâm tình như nhau. Có thể những người lính miền Bắc, khoảng
cách của họ với người thân xa vời hơn, đời sống trong rừng núi gian khổ hơn, họ
cũng có những tâm tình đậm đà hơn qua những bản nhạc lính đầy tâm sự của miền
Nam.
Người lính năm xưa Quan Dương, đang sống ở hải ngoại nhưng vẫn
chưa nguôi những khúc nhạc lính.
Nhà vắng chỉ có hai ông cháu mình
Để dỗ Celine ngủ
Ông nội bật tivi mở nhạc lính trữ tình
Điệu bolero vừa sến lại vừa linh
Làm hai ông cháu cùng phê tới bến
Ông nội phê vì nhớ ngày xưa đi chinh chiến
Rừng núi sình lầy nhớ bà nội ở hậu phương
Celine phê vì được ông nội thương
Đầu tựa vào vai ông lim dim đôi mắt
Celine rất ngoan vì Celine không khóc
Ông nội cũng ngon lành giấu nước mắt vào trong
Nhớ một thời mang hoài bão qua sông
Chí lớn không thành Kinh Kha bỏ mình trên đất trích
Ông nội cũng bỏ xứ khi quê hương rơi vào tay giặc
Kiếp lưu vong mới đó đã ba đời
Ai làm cho
bolero chơi vơi
Cứ ray ráy xỉa
vào tim rợn người không chịu thấu
Ông nội ghì chặt
Celine lên bờ vai xương xẩu
Celine cũng lờ
đờ như nhạc thấm vào trong
Hai ông cháu
mình cứ thế mà lưu vong
Rồi cả hai
chìm vào giấc ngủ.
08/2022
Song Thao