Hai hôm nay tôi bị cảm, thấy đau cuống họng, thỉnh thoảng ho
và mệt mỏi, có ngậm kẹo ho, ăn cháo trứng hành hoa theo cách chữa dân gian, thấy
không bớt. Chiều nay bỗng nhớ ra ngày xưa mà ốm kiểu này thế nào Mẹ cũng bắt
“xông”.
Tôi đun một nồi nước xông với lá sả, vỏ cam và ngải cứu khô
(ba thứ này tôi luôn có sẵn trong nhà).
Tôi chỉ mặc một cái áo lót mỏng rồi ngồi trước nồi nước xông vừa bắc ra khỏi bếp còn sôi sùng sục, nhờ chồng chùm một cái chăn lên.
Tôi ở trong một cái lều kín mít với cái khăn lau mặt, từ từ
hé mở nắp nồi cho hơi nóng của nước xông tỏa ra. Tôi hít nhè nhẹ cái mùi thơm của
lá sả, lá ngải cứu và vỏ cam vào lồng ngực. Hơi nước nóng xông lên làm mí mắt nặng
chĩu vì sũng nước.
Tôi nghe văng vẳng bên tai: Thủy Tinh Hóa… Thủy Tinh Hóa…
ngăn chặn sự chết…
Con người không cần phải chết hẳn…Cứ cho vào cái bồn
này…Thời gian và sự chết sẽ ngưng lại….
Tôi hít một hơi thật dài, mùi hương của cây cỏ tràn vào mũi
tôi tỏa lan trong lồng ngực. Hơi nước nóng trong nồi xông ra làm đầu tóc và ngực
tôi bắt đầu ướt, hai mắt tôi mờ đi. Tôi thấy mình như bay vào một cõi nào khác
ra ngoài cõi tôi đang sống.
Tiếng nói lại cất lên:
Trong cái bình nitrogen này, một ngày hay trăm năm cũng vậy,
chết chỉ là một quá trình đông lạnh.
Tôi thấy tôi được đặt vào một cái bình thủy tinh khá to, họ
đổ vào đó một chất lỏng gì đó tôi không biết và hình như tôi được nằm chung với
khá nhiều người. Có tiếng nói lao xao:
Thời gian và sự chết sẽ ngưng lại. Ngưng sự chết để hồi
sinh trong tương lai.
Hơi nóng trong nồi còn nóng lắm, vẫn bốc lên những hơi nước
xông qua cái vung mới mở một nửa làm rát ngực tôi. Mắt tôi vẫn mờ và hồn tôi vẫn
lâng lâng.
Bên trong cái bồn hóa chất này đã có 199
người và một số thú cưng được bảo quản lạnh để chờ tái sinh trong tương lai.
Nghĩa là ngăn thời gian và sự chết xâm nhập họ. Ngăn họ đông máu và ngăn họ tỉnh
lại. Họ được Thủy Tinh Hóa để chờ những phát minh trong tương lai sẽ chữa lành
và cứu họ sống lại.
Tôi đã nằm trong đó cùng với 199 người kia cho chẵn 200 người.
Tôi quơ tay sang bên phải. Tôi chạm vào một thân hình săn chắc
hình như của một người đàn ông. Ông ta hơi nhích người ra một chút. Đây là một
con người lịch sự.
Ồ anh bao nhiêu tuổi vậy?
Không có tiếng trả lời, tôi cũng không hỏi thêm nữa. Tôi nằm
im một lúc tôi lại vung tay sang bên trái, tôi chạm vào một mớ tóc khá dài, đây
chắc là một phụ nữ còn trong tuổi thanh xuân, chắc là phải trẻ hơn tôi. Tóc cô
hơi tung ra chạm cả vào má tôi, tôi khẽ nhích xa cô một chút cho lịch sự. Hình
như tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích của trẻ nhỏ và tiếng sủa khe khẽ của một
con chó.
Hơi nước nóng vẫn xông ra ở đâu đây làm mờ cả mắt tôi đang nằm
cạnh ai đó trong một cái buồng rất lạ, cái buồng toàn nước lóng lánh như thủy
tinh. Tôi thu hai tay lại đặt trên bụng, da bụng của một phụ nữ đã ba lần sanh
nở. Tôi nằm im và tôi biết chắc
chắn người đang nằm trong cái buồng này chính là tôi, không
còn ngờ vực gì nữa. Tôi là người mẹ có ba đứa con mà. Nhưng tại sao chồng tôi lại
đặt tôi vào đây nằm cùng với những người xa lạ này. Mai kia anh có sẽ vào nằm
cùng với tôi không?
Hơi vẫn bốc ra khi như sương nóng, khi như mây, khi như
khói, tôi bềnh bồng trong một dung dịch trong suốt.
Tôi quờ quạng hai tay và đụng vào nóc chăn trên đầu.
Có tiếng nói ở bên ngoài:
Xong chưa em?
Tôi úp một bàn tay lên ngực mình, có nhịp đập rất nhẹ dưới
bàn tay tôi. Tôi đã trở về.
Trần Mộng Tú