(Tặng anh chị X. Houston, TX).
Bà Xuân đã dọn dẹp nhà tươm tất, căn phòng apartment 1 phòng
ngủ của hai vợ chồng bà ngày thường đã gọn gàng bà vẫn muốn gọn gàng hơn, lại
có bó hoa tươi mới mua ở chợ về cắm để giữa bàn nên phòng khách chật hẹp bỗng
tươi thắm và lịch sự hơn ngày thường.
Bà sốt ruột ngóng nhìn mông lung ra khung cửa sổ và nói với chồng:
– Chắc anh chị Bảo sắp đến rồi.
Rồi bà bỗng ngại ngùng:
– Họ là đại gia ở Việt Nam nhà cao cửa rộng, tiền bạc bề bề,
chúng ta tuy ở Mỹ nhưng ngược lại…
Ông Xuân hiểu ý vợ:
– Mỗi thời mỗi khác, ngày xưa nhà bà giàu có trong khi bà Bảo
là con nhà công chức nghèo mà hai người vẫn chơi thân nhau đấy.
Ngày xưa bà Bảo và bà Xuân là bạn bè cùng lớp từ trung học đệ
nhất cấp đến đệ nhị cấp, cả hai cùng theo học thêm anh văn Hội Việt Mỹ vì cùng
yêu thích tiếng Anh và thích một nước Mỹ xa xôi giàu đẹp. Bà Xuân học năm thứ
hai luật khoa thì lấy chồng. Ông Xuân cũng là sinh viên văn khoa vào đời lính.
Chàng theo nghiệp đao binh bỏ dở học hành, nàng yêu lính sẵn sàng làm người vợ
thời chiến. Cha mẹ bà Xuân cho vợ chồng bà một cửa hàng sửa xe gắn máy ở Đa
Kao, nàng trông coi cửa tiệm với vài người thợ, chàng ở tiền đồn xa thỉnh thoảng
về thành phố thăm vợ.
Bà Bảo không học đại học nào, bà đi làm công chức như cha,
cô thư ký lương ba cọc ba đồng lấy chồng là một đồng nghiệp cũng chẳng khá giả
gì. Hai người bạn có gia đình riêng, hai cuộc sống khác nhau. Dòng đời nổi trôi
chia rẽ mỗi người một hướng và cách xa.
Gia đình bà Xuân sang Mỹ diện H.O. Sau những năm tháng dài
tù tội nơi núi rừng từ Nam ra Bắc, ông Xuân bệnh hoạn đau yếu, ông đi làm được
một thời gian ngắn thì phải nghỉ ở nhà, bà Xuân cũng làm chẳng bao nhiêu, nghỉ ở
nhà để chăm sóc chồng. Hai ông bà đang hưởng tiền trợ cấp của chính phủ.
Ông bà Bảo đi tour du lịch sang Mỹ, đến thành phố Houston tiểu
bang Texas. Hai người bạn xưa mới vừa biết tin nhau qua một vài người quen. Thế
nên mới có cuộc hẹn gặp nhau bất ngờ ngày hôm nay.
*
Ông bà Bảo đang đứng trước cánh cổng sắt của khu apartment
trên đường Beechnut, phải bấm số mật mã mới liên lạc được ông bà Xuân để cổng mở.
Ông Bảo lẩm bẩm khen:
– Nhà khu chung cư có cổng an ninh tốt quá, chẳng thua gì
nhà mình ở Sài Gòn bà nhỉ.
Bà Bảo ngắm nghía tòa nhà và trầm trồ:
– Nhà chung cư cao tầng này vừa đẹp vừa mới, chắc giá thuê
không rẻ đâu, anh chị Xuân vẫn phong lưu như ngày xưa.
Ông bà Xuân đã hớn hở tận tình đi ra cổng đón khách, chào hỏi
mừng vui ríu rít xong chủ và khách thong thả đi bộ qua những hành lang, bước
lên những bậc thang sạch đẹp của chung cư. Bà Bảo cất tiếng khen:
– Khu chung cư cao cấp có khác, sạch sẽ không thấy một cọng
rác.
Ông bà Xuân chưa kịp nói gì thì ông Bảo chỉ một bóng dáng bà
Mễ đang lui cui quét dọn phía xa cuối hành lang:
– Bà nhìn kìa, có lao công quét dọn chăm chỉ thế cơ
mà.
Nhà ông bà Xuân ở tầng hai, là một căn phòng nhỏ rộng khoảng
700 Sq Ft. Bà Xuân thành thật khiêm nhường:
– Hai anh chị ở Việt Nam là đại gia, nhà cửa cao sang rộng lớn
thông cảm cho vợ chồng chúng tôi căn phòng hẹp này nhé. Nghe bạn bè nói anh chị
có công ty lớn lắm…
Được dịp bạn hỏi bà Bảo hãnh diện:
– Nhờ trời chúng tôi ăn nên làm ra. Dù bận trăm công nghìn
việc chúng tôi cũng Mỹ du một chuyến cho biết đó đây. Ngày xưa mình yêu thích
nước Mỹ lắm mà, chị Xuân biết rồi đấy.
Mời khách ngồi xuống ghế xong bà Xuân pha trà rót nước và giới
thiệu:
– Đây là căn chung cư bình thường chứ chẳng cao sang gì, được
cái là mới xây dựng 6-7 năm nay nên mới mẻ sạch sẽ, dành cho những người cao
niên hưởng trợ cấp nhà nước. Chúng tôi chỉ trả tiền thuê với một giá rất rẻ.
Bà Bảo ngạc nhiên xuýt xoa:
– Ô , thích nhỉ!
Ông Bảo thì thực tế thắc mắc:
– Vậy là anh chị đã đi làm đóng thuế cho nhà nước nhiều lắm
mới được hưởng tiêu chuẩn trợ cấp này?
– Trái lại, chúng tôi đi làm ít lắm, lúc có lúc không, thậm
chí không đủ credit về hưu nữa, nên nhà nước phải trợ cấp mọi chi phí như nhà ở,
y tế và tiền mặt để sinh sống.
Bà Bảo ngạc nhiên hỏi ngay:
– Mỗi tháng hai anh chị được trợ cấp bao nhiêu? Có thoải mái
chi tiêu không?
Ông Xuân tỉ mỉ:
– Ở Texas này tiền trợ cấp cho một người là 771 đồng, cho
hai vợ chồng ở chung thì hơn 1,100 đồng, lại còn thêm mấy chục đồng tiền food
stamp nữa. Tuổi già chúng tôi ăn xài là bao nên vẫn có dư tiền thỉnh thoảng gởi
giúp vài họ hàng nghèo khó ở Việt Nam. Về mặt y tế chúng tôi đi bác sĩ hay vào
nằm bệnh viện không tốn một xu nào cả.
Bà Xuân kể:
– Có lần ông ấy cảm thấy mệt khó thở tôi gọi 911 vài phút
sau là xe cấp cứu đến chở thẳng ông vào bệnh viện. Ở với ông suốt buổi chiều,
cô y tá biết là tôi đói nhắn nhân viên nhà bếp mang lên cho tôi một suất thức
ăn bữa chiều nóng sốt ngon lành.
– Thế chị Xuân có phải “xã giao” cho tiền cô y tá không mà họ
đối đãi tốt thế? Còn tiền “lót tay” cho bác sĩ là bao nhiêu?
– Ở Mỹ không phải như Việt Nam đâu chị Bảo ơi, bổn phận bác
sĩ, y tá là phục vụ người bệnh đến nơi đến chốn mà.
– Ô, thích nhỉ!
Bà Bảo kêu lên xong lại so sánh:
– Những bác sĩ mà vợ chồng Xuân đến khám bệnh, bệnh viện mà
chồng Xuân nằm là niềm ước mơ cao xa của biết bao người ở Việt Nam, phải có thật
nhiều tiền, phải xin đủ thứ giấy tờ thủ tục mới đến được nước Mỹ, vào những nơi
này để chữa bệnh.
– Vâng, nhờ sống ở Mỹ, y tế của Mỹ chăm sóc mà sức khỏe ông
Xuân nhà tôi mới được như ngày nay.
Ông Bảo thắc mắc sang chuyện khác:
– Nhưng người ta bảo ở Mỹ không có… tình người. Ngay con cái
họ, đến tuổi trưởng thành cũng bị “đuổi” ra khỏi nhà. Quanh năm ta chẳng thấy mặt
mũi thằng hàng xóm ra sao. Họ lại kỳ thị những sắc dân da màu.
– Văn hóa, cách sống, suy nghĩ của mỗi dân tộc khác nhau
thôi anh ạ. Người Mỹ không có tình người sao các ông bà tỷ phú Mỹ đã hiến tặng
bao nhiêu của cải cho tha nhân, cho xã hội. Chính phủ Mỹ cho chúng ta bảo lãnh
thân nhân đoàn tụ diện vợ chồng, con cái, cha mẹ đã đành, kể cả diện anh chị em
nữa, một người nhập cư ở Mỹ có thể bảo lãnh cả đàn anh chị em và con cái họ
sang Mỹ đoàn tụ.
Bà Bảo tán thành:
– Phải đấy, ngay dân gian Việt Nam mình còn có câu “Kiến giả
nhất phận” anh em ai có phận nấy chứ có đùm bọc nhau mãi đâu. Người Việt mình
còn kỳ thị với nhau nữa là, nào kỳ thị vùng miền, tôn giáo, giai cấp, giàu
nghèo.
Ông Bảo gật gù:
– Ừ nhỉ… Suy ra mình còn kỳ thị mình nói chi ai, cho tới giờ
này các diện bảo lãnh của Mỹ vẫn còn. Đúng là lòng bao dung nhân ái của nước Mỹ
không ngừng nghỉ.
Bà Xuân nói:
– Nhìn những người handicap ở Mỹ là thấy tình người ra sao rồi,
họ được đối xử tử tế và thân ái, mọi ưu tiên dành cho họ nơi công cộng.
Vừa lúc ấy có tiếng gõ cửa, thì ra cô Lan đến. Bà Xuân dặn
dò nhờ cô nấu cho bữa ăn chiều với hai người khách xong ra bàn tiếp tục chuyện
trò. Bà Bảo tò mò hỏi:
– Anh chị thuê mướn người giúp việc nhà hả?
Bà Xuân giải thích:
– Đây là người của “Home Care” đến giúp chúng tôi những công
việc nhà như đi chợ, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ, v.v... Mỗi ngày cô đến
làm việc 6 tiếng. Chi phí thuê mướn do nhà nước chi trả.
– Trời, thế thì anh chị như ông hoàng bà chúa rồi còn gì, được
trợ cấp đủ thứ lại còn kẻ hầu người hạ.
Ông Bảo cũng thốt lên:
– Sao mà nước Mỹ rộng lượng tử tế đến thế chứ. Tuổi ngoài 70
như anh chị Xuân bao người ở Việt nam còn phải nắng mưa dãi dầu kiếm miếng cơm
manh áo. Hèn gì tôi từng nghe nói ở Mỹ là thiên đường của tuổi già, nhưng hôm
nay tận mắt thấy tai nghe, chỉ đôi điều trong nhà anh chị thôi, tôi đã hiểu cái
thiên đường ấy tốt đẹp thế nào.
Bà Bảo bỗng buồn buồn:
– Hồi chúng mình học Hội Việt Mỹ cả hai từng ngưỡng mộ nước
Mỹ văn minh giàu đẹp. Xuân đã may mắn được đến nơi này còn tôi thì không.
Bà Xuân thành thật khen bạn:
– Tuy ở Việt Nam nhưng vợ chồng chị là đại gia giàu sang
cũng sướng chán.
Bà Bảo càng thành thật hơn:
– Vợ chồng Xuân mới là đại gia ở Mỹ.
Bà Xuân nửa đùa nửa thật:
– “Đại gia”… hưởng trợ cấp nhà nước hả chị Bảo.
– Tôi nói thật đấy, không bông đùa đâu. Những gì vợ chồng chị
đang hưởng chẳng con cái nào chăm lo cho được dù chúng ở Việt Nam hay ở Mỹ, dù
chúng giàu có đến đâu, dù chúng hiếu thảo thế nào.
Bà Bảo kể lể:
– Vợ chồng tôi đại gia thật đấy nhưng làm ăn ở Việt Nam lắm
cạnh tranh, lắm thăng trầm, lúc được lúc thua, đâu phải chỉ toàn là những thành
công tiếp nối thành công. Nhất là phải xã giao, biếu xén, hối lộ mới xong thủ tục
đầu tiên, nhưng cũng là cái dây thòng lọng treo cổ mình bất cứ lúc nào. Hôm nay
đại gia mai bị nhà nước hỏi thăm xập tiệm mấy hồi.
Ông Bảo tiếp lời vợ:
– Anh chị được hưởng đầy đủ mọi tiện nghi cuộc sống của xã hội
và an toàn cho đến cuối đời, tha hồ thảnh thơi an nhàn vui hưởng tuổi già. Còn
một gia tài vô gía khác là anh chị sống ở một đất nước tự do dân chủ hàng đầu
thế giới. Nếu được chọn lựa thì tôi sẽ chọn lựa là “đại gia” ở Mỹ như anh chị.
Bà Bảo tiếc rẻ:
– Giá mà ngày xưa chúng tôi được đi Mỹ như anh chị…
Cô Lan đã nấu xong và dọn cơm ra bàn, những món ăn quen thuộc
của người Việt Nam như cá đù ướp xả chiên, tôm rim và canh bí nấu tôm
khô.
Bà Xuân nói với bạn:
– Mâm cơm toàn là sản phẩm ở Mỹ. Mời anh chị…
Bà Bảo lại so sánh:
– “Đại gia” ở Mỹ hơn hẳn đại gia ở Việt Nam chúng tôi điều
bình thường này nữa, hằng ngày được ăn những thực phẩm bảo đảm chất lượng. Ở Việt
Nam có tiền cũng chưa chắc mua được những thực phẩm tươi sạch. Xã hội khiến người
ta lọc lừa từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, chẳng biết tin ai. Sang Mỹ du lịch
ăn món gì tôi cũng cảm thấy ngon vì cảm giác tin tưởng yên tâm vào thực phẩm.
Cả nhà vui vẻ ngồi vào bàn ăn. Bà Xuân thấy vui hơn vì vợ chồng
bạn cởi mở chân tình và nhận xét đúng như quan niệm của bà.
Nếu phải đánh đổi hiện tại đang là người nghèo ở Mỹ hưởng trợ
cấp chính phủ để trở thành đại gia giàu có ở Việt Nam như vợ chồng chị Bảo thì
chắc chắn ông bà Xuân cũng không bao giờ chấp nhận.