“Anh có gì để bán không?”
“Dạ, có.”
“Món gì vậy? Sao tôi không thấy anh bày hàng ra như những
người ở chợ này?”
“Dạ, tôi bán thời gian của cuộc đời của tôi. Món này không có hình thể cụ thể để
bày, nhưng sau khi thương lượng và thỏa thuận thì tôi sẽ giao hàng cho người
mua.”
“Tôi sẽ chuyển thời gian trong quỹ đời tôi sang quỹ thời gian của đời người
mua. Nghĩa là đời của tôi sẽ ngắn lại một thời lượng thỏa thuận và đời người
mua sẽ dài ra đúng với thời lượng đó, như thể chuyển khoản trong giao dịch ngân
hàng.”
“Bán thời gian của đời sống, lạ thường và thú vị đấy.”
“Mọi thứ đều có thể là hàng hóa. Từ bom nguyên tử, đến một quả thận đến tinh
trùng. Thời gian cũng vậy thôi.”
“Nhưng đó là những vật thể, còn thời gian là thứ mà anh không
biết được mình hiện có được bao nhiêu, một phút hay bảy mươi năm, thì làm sao
mà giao dịch?”
“Người ta đã bán cả những lời hứa, là thứ không phải là vật chất. Mua bán thời
gian là mua bán sự bí mật.”
“Đơn vị thời gian mà anh muốn bán tính như thế nào?”
“Dạ, mua lẻ thì tính bằng đơn vị giờ, và ngày. Nếu mua số lượng nhiều thì tuần
và tháng.”
“Sao không bán nhiều hơn như một năm, năm năm, mười năm… chẳng hạn?”
“Dạ, thời gian rất đắt. Không có mấy người có khả năng tài chính để mua nhiều
như thế, và tôi cũng không muốn bán với số lượng lớn như vậy.”
“Làm sao anh có thể làm được điều đó, tôi muốn nói việc giao chuyển thời gian?”
“Tôi có phương pháp để thực hiện điều đó.”
“Thật là vô lý!”
“Vâng, nghe thì vô lý, nhưng tôi làm được. Và đã làm.”
“Làm sao người mua biết được rằng họ đã được chuyển giao thời gian từ anh? Và
đúng với thời lượng đã mua?”
“Họ không thể biết. Không một ai có thể biết. Nhưng họ sẽ sống lâu hơn, đúng ra
là lâu chết hơn, chậm chết hơn, đúng với thời gian đã mua.”
“Không biết rằng mình sẽ nhận được hàng thì làm sao tôi có thể mua? Nhỡ anh lừa
gạt không giao hàng hay không thể giao hàng thì sao?”
“Chuyện đó sẽ không xảy ra!”
“Vì sao không xảy ra?”
“Vì món hàng được bảo hành và bảo hiểm?”
“Anh lấy gì để bảo hành và bảo hiểm?”
“Danh dự!”
“Tôi thấy chuyện này thú vị, và muốn mua. Anh tính giá như thế nào?”
“Dạ, một giờ là $500. Một ngày, 24 giờ thì được giảm một giờ, tôi tính là
$11,500.”
“Đắt quá, đắt lắm lắm!”
“Không đắt. Hiện nay lương lao động tối thiểu là $15 một giờ. Hãy nghĩ thế này.
Ông chỉ còn một ngày để sống, và mua của tôi một ngày để sống tiếp, thì sẽ thấy
rằng nó là giá phải chăng.”
“Nhưng nếu tôi không mua, thì một ngày của anh cũng sẽ trôi qua mất… Phải không
nào?”
“Đúng, và sai. Chúng ta đang làm mất đi $300, 15 phút của cuộc đời ông và 15
phút của cuộc đời tôi. Chúng ta đang đến gần với cái chết hơn 15 phút. Ông quyết
định mua hay không, và mua bao lâu ngay đi.”
“Không phải chỉ 30 phút của tôi và anh, mà còn cả thời gian của những người
đang đọc văn bản này nữa!”
“Đúng vậy! Ông mua hay không?”
“Không, tôi không mua. Tôi muốn bán. Giá chỉ bằng nửa giá của anh. $250 một giờ
thôi.”
“Vì sao ông bán rẻ như vậy?”
“Vì tôi là một thi sĩ Việt Nam!”
24/12/2022
Thận
Nhiên